Với tính cách nóng nảy của Diệp Mặc Hàn, Kiều Kiều cứ nghĩ rằng hắn sẽ xông thẳng lên đánh nhau với Lăng Diệc Hàm cơ chứ.
Nhưng mà cô lại thấy hắn chỉ bước đến đứng chắn giữa cô và Lăng Diệc Hàm.
Vóc người của hắn vốn dĩ cao lớn, vừa đứng chắn vào phía giữa thì tầm nhìn của cô liền bị che khuất, cô chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng của hắn mà thôi.
- Cậu trẻ con như vậy à?
Diệp Mặc Hàn nói một cách bình tĩnh, trong giọng nói còn mang theo cảm giác khinh thường.
Lăng Diệc Hàm không trả lời Diệp Mặc Hàn.
Nhưng mà không ai nhìn thấy, khuôn mặt tươi cười ôn nhu của hắn bỗng trở nên lạnh nhạt, không có một chút biểu cảm nào.
Kiều Kiều cũng không nghe hiểu ngụ ý của lời Mặc Hàn nói, cô còn đang luống cuống thì đã bị hắn lôi tay đi về lớp học.
Rõ ràng Kiều Kiều cùng Lăng Diệc Hàm đi ra ngoài nhưng lại bị Diệp Mặc Hàn kéo trở về lớp.
Thấy một cảnh này, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt có nghi hoặc cũng có khiếp sợ, nhưng cũng không ai dám bàn tán như lúc nãy.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Mặc Hàn buông tay Kiều Kiều ra, hai mắt nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói:
- Sau này đừng có qua lại với hắn làm gì.
Nói chuyện cũng không được! Nhớ kĩ chưa?
Kiều Kiều rũ mắt cúi đầu, giọng nói vừa yếu ớt nhưng cũng mang theo vẻ kiên cường:
- Anh dựa...dựa vào đâu mà bắt tôi nghe theo...!
- Không dựa vào cái gì hết.
Vừa nãy nói sai rồi, đúng ra phải là: ngoại trừ giao lưu cần thiết thì không được nói chuyện cùng bất kì người con trai nào.1
Diệp Mặc Hàn nói một cách nghiêm túc, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra notebook cô đánh rơi, trực tiếp đẩy đến trước mặt cô.
Trong lòng Kiều Kiều cực kỳ uỷ khuất, nhưng khi ngẩng đầu nhìn hắn thì cô lại nghĩ đến hành động tối hôm qua của hắn cùng với lời nữ sinh ngồi bàn trên.
Nghĩ đến đây cô không dám phản kháng lại nữa.
Tối hôm qua, xém chút nữa cô đã bị hắn c ưỡng h*ếp giống nữ sinh kia rồi.1
Nhưng...giờ phút này cô càng thấy khó hiểu, đối với hành động tối qua của Diệp Mặc Hàn, cô cũng không tức giận hay bài xích lắm, thậm chí còn có chút trầm luân với cảm giác xa lạ đó.
Cô giận hắn, càng giận cảm giác mâu thuẫn rối rắm của chính mình.
Sau khi hai tiết học buổi sáng qua đi, Diệp Mặc Hàn cũng ngủ suốt trong hai tiết này, thật ra cô cũng hy vọng hắn ngủ, như vậy hắn sẽ không làm hành động kì quái gì với cô ngay trong lớp học.
Tiết học tiếp theo là của cô giáo chủ nhiệm, sau khi chuông kết thúc tiết học vang lên thì Kiều Kiều nhân lúc Diệp Mặc Hàn còn chưa tỉnh liền đứng dậy đuổi theo cô chủ nhiệm lớp.
- Cô ơi, chờ em một chút, em có chuyện này muốn nhờ cô ạ.
- Em có chuyện gì vậy?
- Em...em muốn đổi vị trí.
Cuối tuần sau có bạn kia đi du học rồi...Em...em có thể ngồi tạm ở trên bục giảng trước, sau đó đợi bạn kia chuyển đi thì qua chỗ đó ngồi được không ạ?
Kiều Kiều ấp a ấp úng nói.
Cô giáo chủ nhiệm nghe thấy lời Kiều Kiều nói thì khẽ đẩy mắt kính, nhỏ giọng dò hỏi:
- Cậu ta bắt nạt em à?
- Không phải như vậy...!
Kiều Kiều đỏ mặt phủ nhận.
Cô đúng thật là bị bắt nạt, nhưng loại bắt nạt này cô không thể nói với giáo viên chủ nhiệm được.
- Là do em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta...Cô ơi, có thể cho em chuyển chỗ được không ạ?
Trên mặt giáo viên chủ nhiệm hiện rõ vẻ do dự rối rắm, cô giáo nghĩ một lúc rồi nói:
- Để cô đi hỏi cậu ta trước đã rồi trả lời cho em nhé?1
Nếu như ngay từ