- Nhầm thế nào được, trước nay tôi toàn nộp giấy trắng mà, không xếp nhất từ dưới lên mới lạ đó.
Từ trước đến nay, Diệp Mặc Hàn là người không thích quá nổi bật, nhưng giờ phút này lại khoe khoang trước mặt Kiều Kiều.
Kiều Kiều hơi hiểu một chút, nghi hoặc hỏi:
- Vậy là đề thi anh đều biết làm hết, nhưng lại cố ý không làm bài đúng không? Mà tại sao anh lại làm như vậy?
- Không tại sao hết! Tôi chỉ cảm thấy không có gì thú vị...!những bài sau có muốn tôi giảng trước cho em không, như vậy lúc học sẽ dễ hiểu hơn.
Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nói.
Thi được kết quả cao, được thầy cô yêu quý, bạn bè hâm mộ, cha mẹ khen thưởng, đây không là mơ ước của mỗi học sinh sao?
Kiều Kiều nghĩ mãi không ra tại sao hắn lại cố tình không làm bài như vậy.
Nhưng mà nhìn phản ứng của Diệp Mặc Hàn, hình như hắn không muốn giải thích, cho nên Kiều Kiều cũng không hỏi tiếp nữa.
- Không được đâu, tôi hiểu rất rõ năng lực của bản thân, một lúc nghe giảng nhiều như này chắc chắn sẽ không tiêu hoá nổi.
Nói rồi, Kiều Kiều lại tiếp tục nhìn chằm chằm sách vở, ghi chép rất chuyên chú.
Diệp Mặc Hàn ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt Kiều Kiều, hắn nhẹ nhàng vén tóc mái, cài ra sau tai cho cô.
Nhìn thấy chiếc tai trắng mềm này, hắn không kiềm chế nổi, lập tức cúi người nhẹ nhàng hôn lên vàng tai Kiều Kiều.
Nụ hôn mềm nhẹ làm Kiều Kiều thấy có chút ngứa, cô không còn sợ hãi như trước, chỉ dùng tay che lại lỗ tai, nói nhỏ:
- Anh đừng làm vậy...!tôi không thể tập trung học bài được.
Lúc nói chuyện, hai má Kiều Kiều đỏ ửng, loại hôn như này làm cô cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn hơn cả khi trên giường.
- Em như vậy, tôi cũng không thể tập trung được!
Diệp Mặc Hàn khẽ cười một tiếng.
- Diệp Mặc Hàn...!tôi muốn nói chuyện này với anh...!sau này...!sau này, có thể chuyển chuyện kia đến chủ nhật được không? Nếu không, lúc đi học tôi rất mệt mỏi, với thành tích hiện tại của tôi, nếu không cố gắng phấn đấu thì chắc chắn sẽ không vào được đại học Phong Hoa.
Kiều Kiểu đỏ mặt, nhỏ giọng thương lượng cùng Diệp Mặc Hàn.
- Em muốn thi đại học Phong Hoa? Ừm, đại học này không khó thi vào, cũng không có gì đặc biệt...!nhưng được cái có thể ngắm lá phong.
Diệp Mặc Hàn ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kiều Kiều.
- Đúng vậy! Lá phong rất đẹp, mỗi năm đến mùa thu, khắp trường học đều ngập tràn sắc vàng rực rỡ của lá phong rụng...!nghe nói, còn có khách từ nơi khác cũng đến đây đánh gol, ngắm cảnh lá phong rụng đó.
Trong đầu Kiều Kiều bỗng hiện lên cảnh từng xem trên mạng, trên mặt cũng khẽ nở nụ cười.
Ngay sau đó, giọng nói cô lại trầm xuống:
- Nhưng mà, với anh thì đại học này không khó, nhưng với thành tích của tôi...!chắc chắn phải đua tiền mới có thể đủ điểm thi đỗ.
- Tôi chắc chắn em có thể thi đỗ đại học Phong Hoa, chỉ cần mỗi ngày sau tan học, tôi ôn tập cho em thêm hai giờ là được.
Nhưng vất vả như vậy, em nên khen thưởng tôi gì đó chứ nhỉ?
Diệp Mặc Hàn nhếch mày, mập mờ nói.
Nếu là người bình thường nói những lời này, chắc chắn sẽ làm người khác cảm thấy khinh bỉ.
Nhưng Diệp Mặc Hàn lại khác, với vẻ ngoài xuất sắc của hắn, nói những lời này ngược lại làm trái tim Kiều Kiều bỗng loạn nhịp.
Hắn muốn khen thưởng cái gì cô rất rõ, trong lòng Kiều Kiều cũng hơi dao động.
Dù sao thì chuyện đó cô cũng trốn không thoát, không bằng buổi tối làm, nghỉ ngơi một đêm, như vậy ngày hôm sau sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cô.
- Tôi...!để tôi suy nghĩ thêm đã......!
Nếu loại chuyện này, cô đồng ý quá nhanh thì cảm thấy rất kì lạ.
Diệp Mặc Hàn bật cười, xoa đỉnh đầu Kiều Kiều, đứng dậy rồi nói:
- Vậy em cứ suy nghĩ đi, tôi đi trước đây...!không thì...!tôi không dám chắc em có thể tập trung học tập được hay không.
Hắn hôm nay không