Gần tới lúc tan làm, đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh Kiều Kiều hỏi cô tối nay có muốn ăn gì hay không.
Dựa theo quy tắc khi đón tiếp tân bí thư thì mọi người sẽ ưu tiên khẩu vị của người mới.
Nhưng Kiều Kiều lại cảm nhận rất rõ những bí thư trong phòng này đều có địch ý với cô.
Mà thái độ của đồng nghiệp cũng có chút lạnh lùng làm Kiều Kiều không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Từ trước đến nay, bởi vì dáng vẻ thanh tú, cộng thêm tính tình dịu dàng, cho nên phần lớn người bên cạnh đều muốn chiếu cố cô.
Nhưng Kiều Kiều lại cảm nhận rất rõ những bí thư trong phòng này đều có địch ý với cô.
Nếu có thể từ chối thì cô nhất định sẽ không tham gia bữa tiệc chào đón người mới này.
Nhưng vì công việc, Kiều Kiều chỉ đành lễ phép cười nói:
- Tôi sao cũng được, mọi người cứ chọn đi.
- Vậy thì chọn thịt nướng đi, gần đây có cửa hàng thịt nướng mới mở, nghe nói cũng rất oke.
Người phụ nữ vừa mở miệng tên là Ngô Mỹ, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ rất giỏi giang.1
Mặc dù phòng bí thư không phân cấp chức vị, nhưng suốt buổi trưa quan sát, hình như Ngô bí thư là người bên cạnh tổng tài, có thể trực tiếp trò chuyện cùng tổng tài, cho nên tương đối có tiếng nói.
- Nghe nói cửa hàng thịt nướng kia còn có món bò nướng đặc biệt, nhưng giá cả rất đắt đỏ, đáng tiếc ghê, tôi cũng muốn nếm thử xem hương vị nó như thế nào!
Hạ bí thư cùng Kiều Kiều giống nhau, đều là sinh viên mới tốt nghiệp, tuổi trẻ hoạt bát, nhưng cô ấy vào đây làm sớm hơn Kiều Kiều ba tháng, đồng thời địch ý với cô cũng càng lớn.
- Đêm nay tiệc đón người mới không giới hạn tiền tiêu, nếu muốn nếm thử thì liền nếm thử, dù sao cũng không phải quá mức cho phép.
Ngô bí thư mở lời nói thêm.
- Cái gì? Không giới hạn tiền tiêu?!
Mấy người đồng nghiệp không tin nổi mà trừng lớn đôi mắt, hai mặt nhìn nhau một lúc rồi bắt đầu nổ tung nồi.
- Có chuyện tốt như vậy sao?! Là lãnh đạo nào phê duyệt vậy?
- Chẳng lẽ cấp trên muốn giải tán phòng bí thư? Muốn cho chúng ta ăn bữa cơm cuối?!
- Hay là chúng ta nghe lầm?!
Ngô bí thư lắc đầu, cười nói:
- Không phải bữa cơm cuối đâu.
Mọi người không nghe lầm, là phó tổng đặc biệt phê chuẩn...!có lẽ là phòng bán vé "Ngân Tinh" vượt mức chỉ tiêu nên Diệp tổng cao hứng đó.
Kiều Kiều ngồi ở một bên xem bọn họ cười đùa, nghe được hai chữ "Diệp tổng", trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, hô hấp cũng dừng lại.
Cô nỗ lực an ủi chính mình...!nhất định không phải là hắn.
Một người đã biến mất suốt bốn năm