- Mọi người cứ thoải mái như bình thường đi đừng quá gò bó.
Tôi đến đây để chờ bạn nên qua bên này xem một chút.
Vừa nãy mọi người nói gì mà rôm rả thế?
Diệp Mặc Hàn cười ấm áp, vui vẻ cùng nhóm bí thư tán gẫu.
Chị Ngô vội trả lời:
- Vừa rồi chúng tôi đang nói về chuyện Tiểu Tôn tìm bạn gái, nhưng Tiểu Kiều nói cô ấy có bạn trai rồi, nên cậu ấy chỉ đành bỏ cuộc.
- Ồ?
Diệp Mặc Hàn liếc Kiều Kiều một cái rồi tiếp tục nói:
- Kiều Kiều tiểu thư xuất sắc như này...!chắc hẳn bạn trai cũng không kém nhỉ.
Kiều Kiều rụt rụt bả vai, cúi thấp đầu xuống, yên lặng ngồi trên ghế thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc Hàn.
Một lúc lâu sau, cô mới nói:
- Thực xin lỗi...!tôi thấy có chút không thoải mái nên xin phép về trước, làm phiền mọi người rồi.
Kiều Kiều đứng dậy hơi khom lưng nói xin lỗi với mọi người.
Không đợi phó tổng hay chị Ngô mở miệng, cô đã kéo ra cửa, vội vàng chạy đi.
Diệp Mặc Hàn mặt không chút biểu cảm, ngón ta thon dài gõ gõ xuống bàn.
Hắn cười nhạt nhìn mấy người bí thư rồi nói:
- Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi còn có chuyện khác cần giải quyết.
Dứt lời, Diệp Mặc Hàn đứng dậy rời đi.
Mấy người tiễn phó tổng ra cửa, đợi khi phó tổng rời đi thì hai mặt nhìn nhau mắt to mắt nhỏ.
Trong lòng ai cũng thấy kỳ lạ, nhưng lại nói không nên lời.
Đúng lúc này thì phục vụ bê thịt bò vào trong phòng, mấy người vui mừng ngồi về chỗ bắt đầu ăn uống, mà chuyện vừa nãy cũng bị bọn họ vứt tận só sỉnh nào rồi.
Diệp Mặc Hàn ra cửa liền đi nhanh đuổi theo Kiều Kiều.
Hắn lập tức nắm chặt tay cô, lôi cô đến chỗ cầu thang gần phòng chữa cháy.
- Vội vã trở về như vậy để gặp bạn trai em à?
Diệp Mặc Hàn đẩy Kiều Kiều đến vách tường, dùng hai tay giam cầm thân mình cô trong ngực, giọng nói mang theo ghen tuông dò hỏi.
- Buông tôi ra!
Kiều Kiều không dám ngẩng đầu.
- Kiều tiểu thư thật là vô tình.
Mấy năm không gặp, ngay cả cùng bạn cũ ôn lại chút kỷ niệm cũng không được hả, vội vàng trở về làm cái gì?
Diệp Mặc Hàn đáy mắt cảm xúc biến đổi liên tục, nhưng hắn vẫn cố gắng làm mình bình tĩnh.
- Cho nên...!việc tôi nhận chức bí thư đều do anh sắp xếp à? Anh làm mấy việc này rốt cục là muốn làm gì?
Kiều Kiều áp xuống sợ hãi, ngẩng đầu chất vấn Diệp Mặc Hàn.
- Tôi nói là trùng hợp thì em tin không?1
Diệp Mặc Hàn buông tay ra, lùi về sau vài bước, bình tĩnh nói:
- Tôi muốn tìm em thì dễ như trở bàn tay, bốn năm trước liền có thể tìm thấy em rồi, cần gì tốn công như bây giờ.
- Vậy hiện tại anh đang làm cái gì đây?
Cô biết lời hắn nói rất có lý.
Lấy gia thế của hắn, muốn tìm được cô thì đúng là rất dễ, nhưng hành động tối