- Bạn trai...!bạn trai tôi cũng ở khá gần đây, mỗi ngày đều do anh ấy đưa đón, cho nên không cần xin trợ cấp.
Kiều Kiều trắng trợn mà nói dối.
Bốn năm nay, vì giấu giếm chuyện thời cấp ba cho nên Kiều Kiều nói dối khá nhiều, vì vậy cô không còn như lúc trước, hễ nói dối là lắp bắp nữa.
Tất nhiên chuyện cô nói dối lớn nhất vẫn là lừa Diệp Mặc Hàn rằng mình đăng ký nguyện vọng vào đại học Phong Hoa, sau đó liền không từ mà biệt rời đi thành phố H.
- Ừm, vậy thì tốt rồi.
Diệp Mặc Hàn vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm đôi đũa đưa cho Kiều Kiều.
Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Diệp Mặc Hàn trước mắt...!Hắn ta hình như thực sự đã thay đổi!
Không ngờ hắn lại có thể cùng cô nói về một người đàn ông khác như này mà không hề tức giận, thật làm người ta phải kinh ngạc.
Mà cũng đúng thôi, bốn năm rồi! Ngay cả nỗi ám ảnh của cô về hắn cũng có thể phai nhạt thì sao hắn lại không thể thay đổi cơ chứ? Có lẽ hắn sẽ không chiếm hữu dục mãnh liệt, biến thái như trước nữa...!
Nghĩ vậy tâm tình Kiều Kiều thả lỏng hơn, cô hỏi lại:
- Còn anh thì sao? Có bạn gái mới chưa? Sau đó anh có vào đại học Phong Hoa không?
- Tôi đi du học cho nên không vào đại học Phong Hoa.
Thật đáng tiếc...!không thể cùng em học chung một trường.
Diệp Mặc Hàn cười nhạt, ôn tồn nói.
Nghe vậy, Kiều Kiều trong lòng chợt cảm thấy áy náy.
Thực sự thì ngoại trừ mấy chuyện tính ái kia quá mức biến thái...!thì những mặt khác hắn đối xử với cô đều rất tốt, có lẽ ngoài bố mẹ ra thì Diệp Mặc Hàn là người quan tâm cô nhất.
Kiều Kiều rũ mắt, trong lòng bất an khẽ nhéo nhéo chiếc đũa trong tay, ấp úng nói:
- Xin lỗi...!tôi không nên lừa dối anh...!
Diệp Mặc Hàn cười nhẹ, duỗi tay xoa đỉnh đầu Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói:
- Cô ngốc này, mọi chuyện đều qua rồi, không sao đâu.
"Reng reng reng..."
Đột nhiên điện thoại của Kiều Kiều vang lên.
Là mẹ cô gọi đến, Kiều Kiều vội xin lỗi nói:
- Diệp tổng, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Kiều Kiều vừa ra khỏi phòng thì nụ cười trên mặt Diệp Mặc Hàn liền biến mất, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm thân hình nhỏ xinh Kiều Kiều.
- Mẹ ạ, có chuyện gì vậy? Sao giờ này lại gọi điện cho con thế?
- Mẹ biết ngay là con lại quên mà! Lúc trước không phải nói với con rồi sao? Cháu trai nhà hàng xóm cũng ở thành phố này, muốn để hai đứa cùng ăn bữa cơm làm quen nhau, người ta đợi con gần nửa tiếng rồi đấy, sao vẫn còn chưa đến?
Bà Doãn oán trách nói.
Nghe những lời mẹ mình nói, Kiều Kiều lập tức đáp lại.
- Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà! Con không muốn yêu đương, cũng không muốn đi xem mắt, cho dù mẹ ép con đi