Diệp Mặc Hàn không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều Kiều.
Kiều Kiều thấy vẻ mặt Diệp Mặc Hàn âm trầm, chỉ nghĩ rằng tâm tình hắn không vui nên không tiếp tục dò hỏi nữa, sau đó xoay người nhìn về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Mặc Hàn đột nhiên từ phía sau ôm lấy vai cô, bước nhanh kéo cô vào bên trong.
Kiều Kiều bị hắn đẩy dựa vào vách tường, hai tay hắn chống sang hai bên giam cầm cô trong lòng ngực.
Kiều Kiều bị doạ đến mức mặt trắng bệch, hoảng sợ hỏi:
- Diệp tổng, anh làm sao vậy?
Diệp Mặc Hàn hơi cúi đầu rũ xuống mắt, hô hấp trở lên dồn dập, một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Kiều Kiều cũng nín thở không dám nhúc nhích.
Một lát sau Diệp Mặc Hàn mới buông ra tay, xoay người đưa lưng về phía Kiều Kiều, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Xin lỗi, vừa nãy có chút không thoải mái.
- Không sao cả.
Kiều Kiều theo phản xạ liền đáp lại.
Nhưng trong lòng cô như có như không dâng lên một cảm giác bất an.
Bởi vì tình cảnh vừa nãy làm cô nhớ đến Diệp Mặc Hàn trước kia.
Trở về văn phòng, Kiều Kiều cẩn thận dò hỏi:
- Diệp tổng, anh lúc nãy nói lịch trình đột xuất là gì vậy?
- Huỷ bỏ rồi.
Diệp Mặc Hàn ngồi xuống bàn làm việc, đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ thuận miệng trả lời.
- Ồ, vậy tôi về văn phòng bí thư trước nhé Diệp tổng.
Kiều Kiều gật gật đầu, chuẩn bị đi ra cửa.
- Đợi đã, ăn hết mấy món trên bàn rồi hẵng đi.
Diệp Mặc Hàn chỉ chỉ đồ ăn còn nguyên si trên mặt bàn.
- Diệp tổng, anh không ăn sao?
Kiều Kiều cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô đi hơn bốn mươi phút rồi, Diệp Mặc Hàn vậy mà lại còn chưa ăn gì.
- Tôi không muốn ăn, em cầm lấy ăn đi.
- Không cần, Diệp tổng, tôi......!
Kiều Kiều muốn từ chối nhưng bụng đột nhiên kêu lên "ùng ục" vài tiếng.
Ở trong văn phòng yên tĩnh này tiếng kêu đó cực kỳ chói tai.
Kiều Kiều mặt liền đỏ bừng lên.
Cả sáng nay bận rộn nên cô còn chưa ăn no, hiện tại đúng thật có chút đói bụng.
- Mau ăn đi, ăn no mới có tinh thần làm việc, đây cũng là một phần của công tác.
Diệp Mặc Hàn khẽ nhẽ nhếch môi cười, giọng nói trầm ấm.
- Ừm.
Kiều Kiều gật gật đầu, đỏ mặt ngồi xuống sô pha, cầm lên đôi đũa bắt đầu ăn.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Kiều còn tưởng rằng là Mộ Duật, ai ngờ lại là Diệp Tiểu Vy - bạn thân của cô.
Vừa mở ra điện thoại, Kiều Kiều liền nhìn thấy một đống tin nhắn của Diệp Tiểu Vy, chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể hình dung ra khuôn mặt hưng phấn của ai đó.
"Aaaaaaaaaaaaaaa..."
"Trời ơi mẹ ơi trời đất ơi!!!"
"Cíu mạng! Cíu mạng! Cíu mạng!"
"Cậu gặp mặt Bá Viễn rồi à!!! Mẹ ơi mau nói cho con biết đây không phải sự thật đi! Bạn con vậy mà lại có thể gặp mặt đại minh tinh, ngay cả d ắm của anh ấy con còn chưa được ngửi qua!!!"
"Cíu mạng! Mau xin chữ ký cho tớ! Mau chóng chụp lén ảnh khoả thân của anh ấy cho tớ! Bằng không tớ nhất định sẽ xử đẹp cậu!!!"
"Aaaaaaaaaaaaa..."
Kiều Kiều đỡ trán, cực kỳ hối hận khi trên đường đi gặp Mộ Duật lại nhắn tin nói cho Tiểu Vy rằng mình đã gặp được