- Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện cười mà thôi.
Kiều Kiều thu hồi ý cười, bình tĩnh đáp.
Hạ bí thư thấy vậy có chút bất mãn nhưng lại không thể phát tiết, trào phúng nói:
- Là nữ nhân ai chẳng có ý nghĩ riêng của mình, nhưng tôi là người thẳng thắn có gì nói đó, không giống như ai kia trên mặt giả bộ thanh cao, không biết đằng sau lại làm ra mấy chuyện như nào.
Tiểu Tôn ngửi được mùi ghen tuông, vui vẻ nói:
- Cô đừng nói nữa, chỉ nhìn phương diện diện mạo thôi Kiều bí thư cũng nhỉnh hơn cô rồi nha.
- Cậu có mắt nhìn hay không! Mấy nam nhân các người đúng là nông cạn, người ta trang điểm giả bộ nhu nhược liền cho rằng người ta là phủ dung trong khiết hay sao? Ai biết...!
Nhận thấy tiếp theo sẽ là mấy lời khó nghe thốt ra, chị Ngô liền nhắc nhở:
- Được rồi! Cho dù là thời gian nghỉ ngơi nhưng hiện tại vẫn còn đang ở công ty, đừng nói mấy chuyện không đâu vào đâu.
Dứt lời chị Ngô quay sang trấn an Kiều Kiều:
- Em đừng để ý nha, bọn họ ngày thường vẫn hay nói chuyện tuỳ tiện như vậy.
- Không sao đâu ạ.
Kiều Kiều lắc đầu đứng dậy đi ra văn phòng.
- Chị Ngô, em cũng không phải nói hươu nói vượn.
Kiều Kiều kia nhìn thì thanh thuần đơn giản nhưng sinh hoạt cá nhân không biết loạn như thế nào.
- Buổi sáng em đi WC gặp cô ta, thấy cô ta đang khom lưng rửa tay, để lộ ra dấu hôn chi chít trước ngực.
E rằng không chỉ có một người đàn ông đâu, hơn nữa cô ta không chuyên về bí thư, tại sao lại có thể vào được đây? Nhất định là có ý đồ khác!
Kiều Kiều mới ra khỏi phòng bí thư liền nghe thấy Hạ bí thư lải nhải nói mình.
Cô khẽ cúi đầu xem tình huống trước ngực, mày không khỏi cau lại.
Đều tại Diệp Mặc Hàn! Ngay cả cô nhìn thấy cảnh này cũng khó mà không tưởng tượng đến chuyện kia được!
Chờ khi buổi chiều quay lại văn phòng bí thư, mấy người kia đều nhìn cô rất kỳ quái.
Kiều Kiều cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cô cũng không có biện pháp, chỉ nghĩ làm xong mấy năm rồi rời đi nơi này, hưởng thụ cuộc sống mình mong muốn.
Thẳng tới khi tan làm, Diệp Mặc Hàn cũng không xuất hiện.
Kiều Kiều thở phảo một hơi, hắn không tới cũng tốt, tránh cho ở công ty làm chuyện kỳ quái với cô.
Thu dọn đồ đạc xong, Kiều Kiều liền ra công ty, nhưng lại thấy Mộ Duật đứng cách đó không xa vẫy tay với cô.
Kiều Kiều thấy vậy vội bước nhanh qua đó.
Đột nhiên thanh âm của Tiểu Tôn vang lên từ phía sau:
- Kiều Kiều, là