Một lúc qua đi nhưng vẫn không có ai dám ngồi qua bên này, Kiều Kiều không khỏi tò mò mà liếc mắt quan sát toàn bộ nhà ăn.
Theo như lý thuyết, cho dù Diệp Mặc Hàn có là trùm của trường đi chăng nữa thì với khuôn mặt đẹp trai của hắn đáng lẽ phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi mới đúng chứ.
Ở trường cũ của cô cũng có một tên đầu gấu chuyên gây ẩu đả đánh nhau còn đi theo cả xã hội đen nữa, khuôn mặt cũng không đẹp bằng một phần ba của Diệp Mặc Hàn, thế mà lại có một đống nữ sinh vây quay.
Diệp Mặc Hàn có khuôn mặt đẹp như thế này cớ sao lại không có lấy một người nữ sinh nào vây quanh theo đuổi? Chắc hẳn do những chuyện hắn làm còn kinh khủng hơn tên đầu gấu kia nhiều.
Bữa cơm này Kiều Kiều ăn trong một trạng thái nơm nớp lo sợ, vội vàng cơm nước cho xong, vừa mới đứng lên chuẩn bị chạy trốn thì bị Diệp Mặc Hàn nắm chặt cánh tay.
Bàn tay của hắn rất to, cánh tay trắng nõn nhỏ bé của Kiều Kiều bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay giống như nắm cánh tay của trẻ em.
Cánh tay nàng bị hắn nắm chặt, độ ấm trong lòng bàn tay của Diệp Mặc Hàn lan đến làn da của cô, khiến cô cảm thấy như có một cảm giác lạ lẫm.
- Chẳng phải em đã đồng ý với chủ nhiệm sẽ giúp tôi ôn tập rồi sao? Trốn trốn cái gì?
Ngay sau đó hắn đứng dậy, kéo nàng cùng đi ra bên ngoài.
Trong nhà ăn xôn xao lên, mấy trăm con mắt đều đồng loạt nhìn về phía này, có ngạc nhiên, có nghi hoặc và cũng có hâm hộ cùng đố kị.
- Bạn học Diệp, tôi có thói quen sau khi ăn cơm thì sẽ ngủ trưa một lúc, nếu không ngủ thì buổi chiều sẽ không có tinh thần để học tập.
Hay là đợi sau khi tan học tôi giúp anh ôn tập nhé?
Vừa ra khỏi nhà ăn, Kiều Kiều liền cảm thấy một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Bây giờ đang là giữa buổi trưa, mặt trời nắng chói chang, mà hắn lại quá cao cho nên cô phải ngước đầu lên mới nhìn thấy mặt hắn mà nói, ánh nắng chói gắt nên hai mắt cô gần như là nhíu híp lại.
Dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng nõn của cô lại càng thêm trắng sáng lại có phần lóng lánh