Diệp Mặc Hàn bên này, hắn đang cúi người xuống nhặt sách vở đang rơi dưới đất, lùi về sau vài bước sau đó chạy lấy đà một cái, thoát phát nhảy lên trên tường rồi nhảy qua bên kia.
- Còn tôi thì sao bây giờ?
Kiều Kiều nhìn hắn rồi nói.
Trong giọng nói mang theo một tia uỷ khuất.
Cô ngày đầu tiên mới chuyển trường mà lại gặp phải chuyện gì thế này, rõ ràng là thời gian nghỉ ngơi ấy vậy mà bây giờ lại đang mặc váy ngồi ở trên tường.
- Nhảy xuống, tôi đỡ em.
Diệp Mặc Hàn duỗi hai tay cười một cách xấu xa, chỉ đợi vật nhỏ chủ động nhào vào lòng hắn.
Vóc dáng hắn cao như vậy, rõ ràng có thể giúp cô trèo xuống, thế mà lại muốn cô chủ động nhảy vào trong lòng ngực hắn, Kiều Kiều đương nhiên không đồng ý.
- Tôi...tôi dẫm vào vai anh rồi trèo xuống nha.
Kiều Kiều không dám từ chối nên đành nhỏ giọng đề nghị.
Hắn nhếch mày:
- Không nhảy, tôi đi đấy.
Nói xong liền xoay người chuẩn bị đi.
Giữa buổi trưa chói chang như này, cô lại đang ngồi ở trên tường học, Kiều Kiều cảm thấy bản thân như không còn sức lực nào, nước mắt cũng dâng lên ở khóe mắt.
- Anh quay lại đây…Tôi sẽ nhảy.
Lúc này Diệp Mặc Hàn mới chậm rãi xoay người lại, đi đến phía dưới chân tường, duỗi rộng hai tay.
Không ngoài dự đoán, Kiều Kiều nhào vào lòng hắn, vốn dĩ có thể đứng thẳng nhưng sau khi ôm lấy cô thì Diệp Mặc Hàn lại cố tình lùi lại vài bước, ôm cô ngã xuống mặt đất.
Sau đó hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, lăn vài vòng trên mặt cỏ rồi đè cô ở dưới người.
Diệp Mặc Hàn đè ép thân hình nhỏ xinh của Kiều Kiều ở dưới thân, vòng ngực rắn chắc của hắn cũng theo đó ép lên bầu ngực mềm mại của cô.
Trong nháy mắt, hô hấp của Diệp Mặc Hàn trở lên dồn dập.1
Khuôn mặt Kiều Kiều càng đỏ bừng lên như trái cà chua, hai tay không ngừng ở hai bả vai hắn chống đẩy.
Tuy nhiên sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, dù cô đẩy như thế nào cũng đẩy hắn nhúc nhích được tí nào.
- Anh mau đứng lên...!anh đè vậy tôi thấy rất khó chịu!
Cô không chỉ cảm thấy khó chịu mà còn có