Chương 1: Thư viện 01~ Chào mừng đến thư viện ~
Việt Tinh Văn là sinh viên năm ba khoa Văn trường đại học Hoa An, thi cuối kỳ lần này có một học phần yêu cầu sinh viên phải viết luận văn nộp cho giảng viên chấm điểm, mấy hôm nay cậu vẫn luôn tranh thủ thời gian viết luận, cần phải đọc một lượng lớn tài liệu.
Tầng một trong thư viện của trường có phòng đọc điện tử, ở đó có thể tra được vô số các tài liệu điện tử cùng các tập san học thuật mới nhất trong và ngoài nước. Chỉ có điều, kỳ thi cuối kỳ sắp tới, sinh viên của các chuyên ngành đều đổ xô đến thư viện ôn tập như thủy triều, từ sớm tới tối thư viện luôn kín người hết chỗ, chỉ đi muộn một chút thôi đã rất khó tìm chỗ ngồi rồi. Ngày nào Việt Tinh Văn cũng dậy từ bảy giờ sáng, vội vàng đến chiếm chỗ trước tám giờ, khi thư viện mở cửa.
Sáng sớm hôm ấy, khi cậu rời giường đã phát hiện bên ngoài mưa tuyết bay bay, cả thế giới khoác lên mình lớp áo trắng xinh đẹp, sân thể dục bên cạnh ký túc xá phủ từng tầng tuyết đọng dày, sạch sẽ như được phủ một tấm thảm nhung trắng xóa.
Việt Tinh Văn là người phương Nam, hồi nhỏ chưa từng thấy tuyết, đến khi lên Bắc học mới phát hiện cảnh tuyết tráng lệ mùa đông, cậu hưng phấn đứng trên ban công giơ điện thoại chụp rất nhiều ảnh, sau đó mới rửa mặt, khoác áo lông thật dày chuẩn bị tới thư viện.
Trưởng ký túc Cố Minh cũng vừa mới dậy, thấy cậu chuẩn bị ra ngoài, bèn ngáp một cái hỏi: "Tinh Văn, bên ngoài tuyết lớn vậy mày cũng tới thư viện à?"
Việt Tinh Văn vừa thay giày vừa nói: "Luận văn của tao chỉ thiếu một tài liệu tham khảo cuối cùng nữa là xong rồi, hôm nay tranh thủ viết cho xong luôn."
Cố Minh nói: "Chắc chắn bài luận mày viết chuyên nghiệp lắm. Tao viết đại một bài thôi, qua môn là được rồi."
Việt Tinh Văn là sinh viên giỏi có tiếng trong khoa Văn, năm nào cũng ẵm học bổng, luận văn của cậu từng được rất nhiều giáo sư tuyên dương, thái độ của sinh viên giỏi và sinh viên dở trong việc viết luận văn rõ là khác nhau. Cố Minh thầm cảm thán vài câu, dặn dò cậu: "Tuyết rơi rồi, đi đường cẩn thận đó."
Việt Tinh Văn đi giày xong, quay đầu nói với Cố Minh: "Biết rồi thưa anh Minh. Chiều tao không về ăn cơm đâu, tối lúc nào thư viện đóng cửa mới về."
***
Ngoài trời gió rét thấu xương, trên mặt đường là tuyết đọng rất dày, Việt Tinh Văn cẩn thận bước đi.
Vừa đi qua góc rẽ của ký túc xá nam, cậu liền thấy một cậu bạn mặc áo lông đen đang lung lay sắp ngã ở cầu thang, Việt Tinh văn còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, đối phương đã "phạch" một phát ngã sấp vào trong tuyết, thân thể cậu ta còn tạo hình chữ "大"
Nghe tiếng này thôi đã biết đau rồi.
Việt Tinh Văn nhanh chân bước tới, một tay giúp bạn học đó nhặt sách rơi đầy trên đất, tay kia thì dìu cánh tay kéo đối phương lên, nhẹ giọng hỏi: "Bạn này, cậu không sao chứ?"
Nam sinh mượn lực cánh tay của cậu loạng chạng bò dậy, nhanh chóng lau tuyết dính trên mặt, lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Ánh mắt giao nhau, ý cười lập tức hiện lên trong mắt nam sinh: "Đàn anh, trùng hợp quá!"
Việt Tinh Văn cũng nhận ra cậu ta: "Tiểu Niên?"
Chương Tiểu Niên, sinh viên năm nhất khoa công trình gỗ học viện Kiến Trúc thuộc đại học Hoa An, học cùng trường cấp ba với Việt Tinh Giang, hai người quen nhau trong hội đồng hương ở trường đại học. Bởi lẽ Chương Tiểu Niên là đàn em hồi cấp ba của mình, Việt Tinh Văn càng quan tâm đến cậu ta hơn. Có điều, đàn em này có hơi lag, lại còn mù đường, khi vừa vào học cậu thường xuyên không phân rõ đường đi từ khu giảng đường A đến khu giảng đường F, gây ra không ít chuyện cười.
Việt Tinh Văn luôn cảm thấy trong não của đàn em này thiếu vài sợi dây thần kinh. Nhìn cậu ta ngã tuyết dính đầy người, Việt Tinh văn quan tâm hỏi: "Không đau chứ?"
Chương Tiểu Niên phủi phủi tuyết trên người mình, cười rộ lên hở ra hai chiếc răng khểnh: "Không sao, em mặc dày lắm!"
Việt Tinh Văn đưa sách cậu nhặt lên cho đối phương: "Tài liệu của em."
Chương Tiểu Niên nhận lấy, cảm ơn cậu một câu, hỏi: "Đàn anh tới phòng tự học sớm vậy sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Anh tới thư viện."
"Em cũng tới thư viện, đi cùng nha anh!"
Hai người sóng vai nhau bước đi.
Việt Tinh Văn thuận miệng quan tâm: "Ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ sao rồi?"
Vẻ mặt Chương Tiểu Niên đau khổ, nói: "Mấy hôm nay đang bán mạng học thuộc, nửa kỳ trước chẳng chịu nghe giảng tử tế, em cứ cảm giác mình sẽ tạch ấy."
Việt Tinh văn quay đầu nhìn đàn em: "Tạch rồi chỉ có một cơ hội thi lại thôi đó, thi lại không qua phải học lại. Học lại phiền lắm, em phải học chung với sinh viên khóa sau đó. Cố gắng ôn tập đi, sáu mươi điểm vừa đủ qua là được. Có tiền sử rớt môn, sau này không được thi nghiên cứu sinh đâu."
Chương Tiểu Niên nghiêm túc gật đầu: "Dạ. Em biết rồi, gần đây em ngâm trong thư viện cả ngày để ôn lại bài vở, mong là lần này đề thi đừng khó quá..."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, khi đến thư viện là tám giờ đúng.
Thư viện mở cửa đúng giờ, các sinh viên đã tới từ sớm nối đuôi nhau vào trong.
Việt Tinh Văn tạm biệt cậu ta ở cửa: "Anh tới phòng đọc điện tử ở tầng một tra chút tài liệu."
Chương Tiểu Niên cười vẫy tay: "Vậy em lên tầng bốn tự học, tạm biệt đàn anh!"
Hai người tách nhau ra trước cửa thư viện.
Việt Tinh Văn tìm một chỗ trống trong phòng đọc điện tử tầng một ngồi xuống, bỏ điện thoại sang một bên, mở notepad bắt đầu tìm tài liệu.
Giờ ăn trưa và ăn tối, các sinh viên đã quen để giáo trình lại thư viện chiếm chỗ, Việt Tinh Văn cũng bỏ lại cặp sách ở chỗ ngồi, ăn cơm xong lại vội vàng quay về tiếp tục đọc tài liệu – cậu phải nhanh chóng hoàn thành luận văn, mới có thể tập trung ôn tập giáo trình những môn còn lại.
Trời tối dần, Việt Tinh Văn dùng hết cả một ngày, cuối cùng cũng soạn xong tài liệu tham khảo. Cậu đóng notepad lại, thích ý duỗi người, nghĩ bụng ngày mai sẽ đọc lại luận văn một lần, chỉnh sửa lại những chữ viết sai, nếu không còn vấn đề gì nữa thì sẽ gửi vào e-mail của giảng viên.
Bài luận văn vật lộn hơn nửa tháng trời cũng viết xong, Việt Tinh Văn như trút được gánh nặng.
Gần tới mười giờ, cậu thu dọn đồ đạc đứng dậy về ký túc xá.
Sau khi mở cửa ký túc xá, hơi ấm phả vào mặt cậu, Việt Tinh Văn chà xát hai tay sắp đông cứng, vừa định đổi giày, liền thấy trưởng ký túc xá Cố Minh đi qua nói: "Tinh Văn, sao tao gọi mày không nghe máy vậy? Vừa rồi định hỏi mày có đi ăn khuya không?"
"Hôm nay tao ở thư viện cả ngày, chắc là tắt chuông điện thoại rồi nên không nghe thấy." Việt Tinh Văn móc điện thoại ra khỏi túi, tay vừa thò vào túi bỗng vớ phải khoảng không. Mặt cậu biến sắc, vội vàng mở cặp sách ra lật tung lên tìm, lục mãi hồi lâu, sắc mặt cũng tái dần đi.
Cố Minh ngờ vực hỏi: "Sao thế?"
Việt Tinh Văn cau mày: "Tao làm rơi điện thoại ở thư viện rồi."
Cố Minh hỏi: "Cái điện thoại mới mua tuần trước hả?"
Việt Tinh Văn gật đầu, bất đắc dĩ day huyệt thái dương: "Hầy, mải tra tài liệu quá lú luôn rồi, mong là chưa mất điện thoại."
Cố Minh vội giục cậu: "Vậy mày mau quay lại tìm đi! Mười rưỡi thư viện mới đóng cửa, còn nửa tiếng nữa chắc là kịp đó."
Việt Tinh Văn lại khoác áo lông, "Ừm, tao đi nhanh về nhanh." Bình thường cậu không sơ suất đến vậy, có lẽ do hôm nay