Chương 12: Khu nội trú khoa tim mạch 07
~ Phương thức suy luận của Việt Tinh Văn ~
Sáu giờ chiều, các sinh viên ăn xong bữa tối, nối gót nhau đến phòng bệnh của Việt Tinh Văn, nộp cho cậu "bài tập" đã được giao từ trước.
Việt Tinh Văn cẩn thận đọc hết một lượt báo cáo của mọi người, sắp xếp lại những việc năm bệnh nhân kia đã trải qua trước khi chết.
Giường số năm, nữ 55 tuổi, tính tình cởi mở. Con trai, con dâu đều làm giáo viên, chiều hôm qua họ có tới thăm nom bà, vốn đã quyết định hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện, sức khỏe của bà lão hồi phục rất tốt. Sáng nay khi người nhà đến bệnh viện, nghe chuyện bà lão bất ngờ qua đời, không chịu chấp nhận hiện thực, khóc ầm lên trong phòng bệnh, còn cãi nhau với các bác sĩ rất lâu.
Việt Tinh Văn chuyển tài liệu sang cho Lưu Chiếu Thanh, người sau chau mày nói: "Bà cụ này chết oan quá, vốn là hôm nay đã được xuất viện rồi, tối qua lại nhồi máu cơ tim cấp, bảo sao người nhà không chấp nhận nổi."
Việt Tinh Văn tiếp lời: "Người nhà của cụ 80 tuổi lại rất bình tĩnh, vốn ông ấy đã bệnh nặng lắm rồi, vào viện sáu lần, hẳn người nhà đều đã chuẩn bị tâm lý, chẳng mấy đã chấp nhận sự thật ông lão qua đời, đã nhận xác đi rồi."
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Bà cụ 60 tuổi kia, ban đầu xếp lịch phẫu thuật vào ba ngày sau, tiếc là chưa kịp phẫu thuật đã qua đời rồi. Người nhà bà ấy nói sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Người nhà của bà ấy ở xa, không kịp đến nhận xác. Còn còn cụ 70, 77 tuổi đều đã phẫu thuật xong. Hẳn người nhà còn đau buồn hơn, cứ nghĩ là phẫu thuật thành công rồi, kết quả phẫu thuật xong lại đột tử."
Lưu Chiếu Thanh thở dài: "Haiz, đột phát bệnh, chết lúc nửa đêm là chuyện bình thường trong bệnh viện, lúc anh thực tập cũng gặp mấy lần rồi. Nhưng nếu thật sự có người âm thầm giở trò giống như em nói, đó lại là chuyện khác."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Vậy nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối."
Bảy rưỡi tối, đa số y bác sĩ đều đã tan làm, các sinh viên bắt đầu giả bệnh theo dặn dò của Việt Tinh Văn.
Đầu tiên là Lưu Tiêu Tiêu giường số 4 ấn chuông cấp cứu, khi y tá đến giường cô, cô bèn vừa lăn lộn trên giường vừa hô hào: "Tôi đau bụng quá, có khi nào ăn phải đồ thiu không, đau quá..." Vầng trán của cô gái mảnh khảnh toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch nằm ôm bụng. Y tá thót cả tim, vội vàng đi tìm bác sĩ trực ban.
Bác sĩ vừa tới phòng của Lưu Tiêu Tiêu, cậu trai khoa Hóa cũng bắt đầu giả bệnh, cậu ta vốn đã có vẻ bệnh tật rồi, nằm bên mép giường run lẩy bẩy, tay ấn chặt lên vùng tim. Trâu Vũ Hàng cùng phòng với cậu ta thì mặt mày căng thẳng xông vào phòng làm việc: "Bác sĩ ơi, bác sĩ, bạn cùng phòng em tái phát bệnh tim rồi, mau qua xem đi!"
Bác sĩ nọ vừa ăn tối xong đã bị gọi đi.
Sau đó nữa, Tần Lộ cũng phối hợp diễn kịch, giả bộ bị đau đầu, gọi bác sĩ trực ban cuối cùng đi.
Bệnh nhân trong khu nội trú lần lượt phát bệnh, ba bác sĩ đều bị kéo đi, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vẫn luôn đi dạo gần phòng làm việc của bác sĩ, thấy bác sĩ đã bị gọi đi hết, Việt Tinh Văn tức tốc ra hiệu với Kha Thiếu Bân đang đứng đằng xa.
Kha Thiếu Bân hiểu ý, lẻn vào phòng làm việc dưới sự che chở của Việt Tinh Văn, mở máy tính của bác sĩ ra bắt đầu phá mật mã. Lưu Chiếu Thanh và Việt Tinh Văn canh chừng ở hai góc quẹo trái, phải của hành lang, đề phòng bác sĩ hay y tá đi qua.
Kha Thiếu Bân ngồi trước máy tính, hai tay thon dài gõ thoăn thoắt trên bàn phím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Từng hàng code phức tạp xuất hiện trên màn hình, lát sau, Kha Thiếu Bân thành công xâm nhập vào hệ thống, cậu giơ tay phải lên, để laptop của mình sang bên cạnh máy tính để bàn, bắt đầu truyền dữ liệu trên sóng vô tuyến.
Cửa sổ thông báo [Đang truyền dữ liệu...] hiện lên trên màn hình.
Ngay khi dữ liệu truyền đến 80%, tiếng bước chân chợt vang lên ở hành lang bên phải. Lưu Chiếu Thanh thấy một y tá đang đẩy xe tiêm đi tới, anh ta vội vã qua đó chặn đối phương lại, cười nói: "Chào chị y tá, cho tôi hỏi chút, tối nay tôi có cần tiêm nữa không? Tôi là Lưu Chiếu Thanh nằm giường 16."
Y tá nhìn tên anh ta trên vòng y tế, bèn giở danh sách trên xe tiêm ra, nói: "Tối nay cậu không cần tiêm nữa, về nghỉ ngơi đi. Phương án điều trị cụ thể thì sáng mai lúc kiểm tra phòng cậu hỏi lại bác sĩ chủ trị."
Nghe tiếng nói chuyện vọng tới từ hành lang, Kha Thiếu Bân căng thẳng đến đổ mồ hôi tay.
Cuối cùng đã truyền xong 100% dữ liệu, Kha Thiếu Bân lập tức thoát khỏi hệ thống, giơ tay phải lên, thu laptop về lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi phòng làm việc, xoay người rời đi cùng Việt Tinh Văn.
Lưu Chiếu Thanh thấy hai người họ đi tới, mới cười với y tá, nghiêng người nhường đường: "Cảm ơn người đẹp."
Ba người đi dọc theo hành lang về phòng bệnh, khi đi qua quầy y tá, phát hiện chiếc thùng rác khổng lồ dán nhãn "rác thải y tế" ở phía cuối lối đi cạnh quầy. Việt Tinh Văn nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, chỉ chiếc thùng rác: "Đàn anh, có cần qua đó bới thử không? Nếu những gì em suy luận là đúng, chứng cứ mà hung thủ chưa kịp xử lý có thể đang nằm trong thùng rác."
Lưu Chiếu Thanh gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Ba người rón rén tới bên cạnh quầy y tá.
Nhờ các bạn học khác diễn xuất hết mình giữ chân y tá bác sĩ, xung quanh không một bóng người, Kha Thiếu Bân đứng canh ngay trước lối vào, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh nhón hai đôi găng tay y tế ở quầy y tá, bắt đầu bới tung thùng rác lên tìm kiếm manh mối.
Những thứ như băng gạc, kim tiêm không có giá trị tham khảo, quan trọng là những bình thuốc.
Việt Tinh Văn bới ra tất cả ống thuốc và túi đựng dịch truyền bên trong, Lưu Chiếu Thanh ở bên cạnh đối chiếu cẩn thận: "Nước muối sinh lý, glucose, thuốc hạ huyết áp, thuốc truyền... có cả adrenalin, hẳn là dùng lúc cấp cứu cho bệnh nhân..." Anh ta lướt qua một lượt những ống thuốc được bới ra, sau đó lắc đầu: "Đều là thuốc thường gặp, không có gì khác lạ."
Mặc dù phí cả buổi trời, nhưng Việt Tinh Văn không hề uể oải, cậu khẽ nói: "Chỗ này không có dấu vết gì, chứng tỏ hung thủ không đổi thuốc ở quầy y tá, khả năng hung thủ là y tá tương đối thấp, có thể thu nhỏ phạm vi điều tra lại."
Ba người quay về phòng bệnh ngồi xuống, một lát sau có vài bạn học gõ cửa đi vào.
Việt Tinh Văn điềm đạm nói: "Mọi người vất vả rồi, tìm chỗ ngồi đi, chúng ta họp bàn thảo luận một chút."
Trâu Vũ Hàng chọc cậu: "Cảm giác như họp lớp vậy, Tinh Văn là lớp trưởng tạm thời của chúng ta à?"
Việt Tinh Văn cười với anh ta, rồi nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Mở tài liệu ra đi, cùng xem kết luận của các bác sĩ."
Kha Thiếu Bân giơ tay phải, biểu tượng máy tính trong bàn tay biến thành một chiếc laptop siêu mỏng, các bạn học khác đều ngưỡng mộ phần thưởng của khoa máy tính — Vừa có máy tính xách tay, vừa có robot thông minh, khoa máy tính đúng là nứt đố đổ vách!
Kha Thiếu Bân mở tệp tài liệu về bệnh nhân trong laptop, xoay màn hình cho Việt Tinh Văn xem, nhanh chóng lướt chuột qua những ghi chép quá trình mắc bệnh cậu đã xem hôm qua, trực tiếp mở mục "thảo luận ca bệnh tử vong" mới xuất hiện, sau đó gọi Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh chuyên nghiệp hơn, anh cũng qua xem đi."
Lưu Chiếu Thanh dịch cái ghế sang ngồi cạnh cậu, nhìn màn hình nói: "Đây là phân tích nguyên nhân tử vong mà các y bác sĩ ghi chép lại sau cuộc họp hồi chiều. Nguyên nhân tử vong của năm người kia, được viết là do nhồi máu cơ tim cấp tính. Trong báo cáo ghi rõ thời gian chết, quá trình cấp cứu, nhìn vào ghi chép về quá trình cấp cứu, quả thật các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, tiếc là không thể cứu được."
Việt Tinh Văn xé một tờ giấy trắng từ cuốn từ điển, vừa chỉnh lý thông tin vừa nói —
"Bệnh nhân giường 15 qua đời lúc 1 giờ 10 phút rạng sáng; giường 24 là 1 giờ 20 phút rạng sáng; giường 5 qua đời lúc 3 giờ 30 phút rạng sáng; giường 50 chết lúc 3 giờ 40 phút sáng; giường 33 là đúng 5 giờ sáng." Cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người: "Có phát hiện quy luật không?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Trâu Vũ Hàng giơ tay xung phong, "Có phải thời gian chết có vấn đề không?"
Kha Thiếu Bân phân tích: "Mấy giường bệnh này nghe thì lộn xộn, nhưng sau khi Việt Tinh Văn sắp xếp lại theo thời gian tử vong, có vẻ cái chết của các bệnh nhân được chia thành ba giai đoạn, 1 giờ 10 phút, 1 giờ 20 phút có hai người chết, hai người khác qua đời