Chương 15: Khu nội trú khoa tim mạch 10
~ Cuối cùng cũng tìm thấy manh mối sơ hở ~
Nghe Việt Tinh Văn nói, các bạn học khác cũng bắt đầu vắt óc phân tích — Quái vật xuất hiện trong trường thi đêm, đều là "oán linh" của những bệnh nhân đã chết trong khu nội trú vào ban ngày, nếu vậy, có thể linh trường thi của ngày và đêm lại với nhau rồi. Vậy thì, 20 người đã chết trước khi họ vào khu nội trú tim mạch là ai?
Lưu Tiêu Tiêu bỗng nghĩ tới một trường hợp, bèn ngẩng đầu hỏi: "Có khi nào những bạn học bị loại trong chương trình học này cũng trở thành oán linh, xuất hiện trong trường thi nửa đêm không?"
Việt Tinh Văn suy tư một chốc, lắc đầu: "Không đâu. Tỷ lệ loại của "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" là 30%, chắc chắn tỷ lệ loại của bài "Khu nội trú khoa tim mạch" này không thấp. Nếu đưa cả sinh viên bị loại vào trường thi đêm, chắc chắn chúng ta không chỉ phải đối mặt với 20 con quái vật, mà là hàng trăm hàng ngàn con."
Lúc trước khi xem bảng thành tích, chỉ riêng sinh viên đại học Hoa An bọn họ đã bị kéo vào nhiều như vậy, nói chi đến thư viện kéo sinh viện đại học khắp cả nước vào, số sinh viên bước vào thư viện biến dị này ít cũng lên tới hàng nghìn người.
Lưu Tiêu Tiêu đồng ý: "Cũng phải!" Cô chau mày suy nghĩ một lát, lại nói: "Nếu như, trong mười người chúng ta có người bị loại thì sao? Liệu có thành quái vật trong trường thi đêm không?" Câu hỏi này khiến các bạn học đều giật mình, nghĩ đến chuyện sau khi bị loại sẽ biến thành quái vật xương khô trong trường thi đêm, mọi người đều thấy sởn da gà.
Việt Tinh Văn nói: "Có thể đó. Giả thiết trong cuộc chiến đêm qua, nhóm chúng ta có người bỏ mạng, số quái vật đêm nay sẽ càng nhiều hơn. Có người chết, sức chiến đấu của các sinh viên vốn đã giảm sút, quái vật lại tăng thêm, sẽ tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, càng khó vượt ải. Để tránh tình huống như vậy xảy ra, chúng ta phải cố hết sức bảo đảm các thành viên đều sống đến cuối cùng."
Tình trạng Lưu Tiêu Tiêu suy đoán rất có thể sẽ xuất hiện, giả dụ trong đêm đầu tiên mười người họ không biết phối hợp với nhau, có nhiều hơn ba người trong số họ bỏ mạng, lại thêm năm bệnh nhân bị gϊếŧ chết trong khu nội trú, khi đó có lẽ cuộc chiến đêm nay sẽ có thêm 8 con boss tinh anh, họ càng không có đường sống.
Cho nên, hô hào các thí sinh hợp tác ngay từ đầu, mới là mấu chốt để vượt qua bài thi này.
Có thể đoán được, nếu những trường thi khác không có sinh viên xuất sắc đứng ra lãnh đạo, hoặc có sinh viên nào đó quá ích kỷ, hy sinh các bạn học khác khi chạy trốn, có thể cả trường thi đó sẽ chết hết. Mọi người bỗng thấy may mắn, những học sinh được ghép vào trường thi lần này đều rất tài giỏi, nhất là Việt Tinh Văn, cậu đứng ra đề nghị hợp tác từ rất sớm, còn bình tĩnh kiểm đếm số quái vật.
Tần Lộ thu quả địa cầu trong tay lại, nói với Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, cậu nghĩ hung thủ là kẻ nào?" Cô quyết định nghe theo lối tư duy của Việt Tinh Văn, dù sao cô cũng không giỏi suy luận.
Việt Tinh Văn nói: "Diện tình nghi mà chúng ta đang nhắm tới, bao gồm ba bác sĩ trực ban và ba bệnh nhân. Nếu đã xác định được hung thủ gây án lâu dài, có thể loại trừ bác sĩ Tôn. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh anh ta mới đến khu nội trú khoa tim mạch thực tập, thời gian ở khu nội trú chưa tới một tháng, không đủ điều kiện gây án."
Tần Lộ nghi hoặc: "Không loại trừ bệnh nhân sao? Bệnh nhân muốn gây án lâu dài thì thời gian không phù hợp phải không? Bệnh nhân trong khu nội trú tim mạch có thể ở viện vài tháng liền sao?"
Cô nhìn sang Lưu Chiếu Thanh học chuyên ngành Y, anh ta đáp: "Trên lý thuyết thời gian nằm viện của bệnh nhân khoa tim mạch sẽ không quá dài, đủ điều kiện phẫu thuật thì sau khi phẫu thuật xong, nằm theo dõi vài hôm là được ra viện. Không thể phẫu thuật thì nằm viện điều dưỡng một hai tuần cũng sẽ xuất viện, rất khó gây án lâu dài."
Việt Tinh Văn không nghĩ vậy, "Mọi người có nhớ ông lão 80 tuổi đã chết đêm qua không?"
Trâu Vũ Hàng nhanh nhảu giơ tay: "Nhớ ạ, bệnh nhân phòng tui mà, bệnh của ổng đó giờ vẫn nặng, nghe đâu vào viện 6 lần rồi..." Nói tới đây, Trâu Vũ Hàng chợt giật bắn mình, "Nhập viện nhiều lần?!"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Phải. Đúng như đàn anh Lưu nói, thời gian một lần nhập viện không dài, nhưng hắn có thể vào viện nhiều lần giống như ông cụ 80 kia. Cho nên, chúng ta không thể sơ ý loại trừ khả năng hung thủ là bệnh nhân được. Mặc dù bác sĩ có điều kiện gây án lâu dài hơn, nhưng suy luận không thể giới hạn trong suy nghĩ chủ quan được, chúng ta cần tìm chứng cứ xác thực."
Vừa rồi khi nghe từ khóa "gây án lâu dài", mọi người đều vô thức cho rằng khả năng bác sĩ là hung thủ lớn hơn, dù sao bác sĩ cũng ở trong khu nội trú lâu dài, không phải rất tiện gây án sao?
Tuy nhiên, lời của Việt Tinh Văn giúp mọi người nhận ra — Nếu có một bệnh nhân hiểu biết kỹ càng về bệnh tim mạch, lại vào khu nội trú khoa tim mạch nhiều lần, vậy thì hắn cũng có thời gian dư dả, có thể ra tay gϊếŧ người lâu dài!
Xem ra, quả thật có thể thu gọn phạm vi tình nghi.
Trong ba kẻ tình nghi, có thể trực tiếp loại trừ người chỉ nằm viện một hai lần, bệnh nhân nằm viện nhiều lần bỗng trở nên khả nghi hơn cả.
Việt Tinh Văn nói: "Ngày mai mọi người tranh thủ thời gian điều tra, cố gắng tóm được hung thủ trong ba ngày. Sáng mai dậy, lập tức xác nhận xem phòng bên cạnh mình có bệnh nhân nào chết không, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng thì họp ở chỗ cũ, chia sẻ manh mối."
Ngay lúc này, tiếng máy móc lạnh lẽo quen thuộc lại vang lên: "Trường thi nửa đêm kết thúc, số sinh viên tử vong: 0; mọi người về phòng bệnh nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai."
Các bạn học tạm biệt nhau.
Sau khi về phòng bệnh, Việt Tinh Văn dỏng tai lên nghe tiếng động ngoài hành lang, cậu muốn biết hung thủ có gây án tiếp hay không, song, một sức mạnh vô hình kỳ lạ kéo cậu vào giấc ngủ, cậu lại thiếp đi.
Bảy giờ sáng hôm sau tỉnh giấc, Việt Tinh Văn nghiêng đầu hỏi: "Đàn anh, đêm qua anh có nghe thấy gì không?"
Lưu Chiếu Thanh dụi đôi mắt ngái ngủ lim dim, nói: "Về phòng cái là anh ngủ luôn."
Việt Tinh Văn hơi nhíu mày, nhìn trang phục bệnh nhân sạch sẽ trên người mình, nói: "Vết máu dính trên quần áo khi đánh nhau hôm qua đã biến mất rồi, có thể hiểu rằng trường thi ban đêm là một chiều không gian khác, chúng ta cùng bị kéo vào đó, khi ra ngoài sẽ được khôi phục cài đặt gốc. Nhưng vì sao, khi về phòng bệnh em lại không khống chế được cơn buồn ngủ nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh cũng nhận ra điều này, anh ta ngồi dậy nhìn Việt Tinh Văn: "Là hệ thống thư viện buộc chúng ta ngủ à? Hay có người bỏ những thứ như thuốc ngủ vào đồ ăn, thức uống của chúng ta?"
Việt Tinh Văn suy nghĩ cẩn thận: "Hẳn là thuốc ngủ sẽ không cài đặt sẵn giờ ngủ, giờ dậy của chúng ta nhỉ?"
Lần nào cũng ngủ ngay sau khi bài kiểm tra kết thúc, đúng bảy giờ sáng hôm sau thì tỉnh lại, không có thuốc ngủ nào làm được điều này. Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Hẳn là do thư viện làm, nó không muốn chúng ta thức đêm bắt hung thủ."
Nếu như đến tối các sinh viên không ngủ, ai nấy nấp sau cửa nhìn trộm là có thể thấy luôn hung thủ là ai rồi. Thư viện buộc bọn họ phải ngủ vì muốn bọn họ tìm manh mối, phân tích hung thủ, chứ không phải tận mắt bắt được hắn.
Thông suốt điều này, Việt Tinh Văn xuống giường đánh răng rửa mặt, tiện đà ra ngoài hành lang xem bệnh nhân phòng bên cạnh có xảy ra chuyện không.
Tám rưỡi sáng, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng. Bác sĩ Tiêu hỏi lại hai người họ về việc phẫu thuật, Việt Tinh Văn khó xử nói: "Bác sĩ, chuyện phẫu thuật để chúng tôi suy nghĩ thêm đã. Người nhà không ở đây, không có ai ký giấy cam kết cho tôi hết." Lưu Chiếu Thanh cũng lấy lý do y hệt: "Cha mẹ tôi đi công tác rồi, tôi phải bàn bạc với họ đã."
Bác sĩ Tiêu nói: "Bàn bạc nhanh lên. Còn trẻ mà động mạch vành đã hẹp nghiêm trọng như thế, phẫu thuật càng sớm càng tốt."
Các bạn học khác nghe tới "phẫu thuật" cũng trắng cả mặt, ai nấy đều tìm lý do để câu giờ.
Bác sĩ kiểm tra phòng xong, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh cùng rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra khỏi cửa, họ trông thấy hộ lý đang đẩy một giường bệnh đi qua hành lang, giường bệnh phủ vải trắng, bên dưới hiển nhiên là bệnh nhân vừa mới chết không lâu.
Hai người nhìn nhau, rảo bước tới khu nghỉ ngơi.
Thấy các bạn học đã có mặt đầy đủ, Việt Tinh Văn khẽ hỏi: "Mọi người đã kiểm tra phòng bên cạnh chưa?"
Lưu Tiêu Tiêu gật đầu nói: "Tôi vừa ngủ dậy đã qua xem ngay, giường 6 và giường 14 bên cạnh đều không sao hết."
Trâu Vũ Hàng tiếp lời: "Bệnh nhân 19 phòng kế tui chết rồi, vừa rồi các cậu ra khỏi phòng có thấy hộ lý đẩy giường bệnh nhân ra ngoài phải không? Đắp vải trắng đó, đó là giường 19."
Hôm qua khi suy luận, Việt Tinh Văn đã giới hạn hai phòng bệnh đáng nghi, trong đó đáng ngờ nhất là giường 19, 20, 21, ba người đều làm việc trong ngành liên quan tới y trị. Trong đó, giường 19 là giáo