Chương 17: Khu nội trú khoa tim mạch 12 – Hoàn
~ Tổng kết điểm tích lũy, mở khóa nội dung mới ~
Việt Tinh Văn lần lượt chuyển kết quả suy luận và bằng chứng cho các bạn học khác.
Các bạn học biết được sự thật đều vô cùng kinh ngạc.
Lần này, may mà có cao thủ khoa Kỹ thuật máy tính Kha Thiếu Bân đã sao lại hết toàn bộ tư liệu trong máy tính của bác sĩ; may mà có nghiên cứu sinh học viện Y Lưu Chiếu Thanh hiểu biết về nguyên lý các bệnh tim mạch, lý giải được phương thức gây án của hung thủ, quan trọng nhất vẫn là phân tích và suy luận của Việt Tinh Văn dựa trên tâm lý học tội phạm, cùng với việc sắp xếp dữ liệu trong kho dữ liệu, định vị nghi phạm một cách chính xác.
Càng không thể chú ý đến số lượng quái vật có gì khác trong cuộc chiến sinh tử hỗn loạn lúc nửa đêm, linh số lượng quái vật với lượng nạn nhân trong khu nội trú lại, suy ngược ra hai mươi nạn nhân đã chết trước đó, đồng thời tìm ra người chết đầu tiên...
Tâm trạng Lưu Tiêu Tiêu rối bời, nói: "Không chấp nhận được việc vợ và con gái lần lượt chết vì bệnh tim, gϊếŧ những bệnh nhân tim mạch khác để xả giận, ông bác Chu này có tâm lý phản xã hội, "vợ con tôi chết rồi, mấy người cũng đừng hòng sống" hả?"
Lưu Chiếu Thanh trầm mặt mắng: "Hung thủ của án gϊếŧ người liên hoàn đều tâm lý biếи ŧɦái hết, ai mà hiểu được tư duy của bọn họ, hoàn toàn không phải người bình thường!"
Tần Lộ cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Tiêu thì sao? Hoàn toàn loại trừ nghi ngờ à?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy. Sau khi Chu Thần Tuyết chết, bác sĩ Tiêu trở thành một người nghiện công việc, trong một năm này, số bệnh nhân anh ta cứu thành công tận mấy chục người, rất nhiều ông, bà cụ được anh ta kéo từ lằn ranh sống chết về, một bác sĩ tận tụy như vậy không lý gì lại gϊếŧ người. Hơn nữa chúng tôi tra được, khoảng một giờ rạng sáng nay, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, rồi sang ngoại khoa dạ dày – đường ruột hội chẩn. Cũng tức là, anh ta không có mặt khoảng nửa tiếng đồng hồ trong thời gian gây án lần cuối, thời gian của anh ta mâu thuẫn với thời gian tử vong của người bị hại."
Tần Lộ gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi. Vậy tức là Chu Viễn Bá đã gây án một mình, bác sĩ Tiêu không biết gì hết?"
Việt Tinh Văn nhìn về phía phòng làm việc của bác sĩ Tiêu: "Có lẽ anh ta đã nhận ra, nhưng không dám tin. Dù gì người kia cũng là cha ruột của vợ chưa cưới anh ta."
Mọi người im lặng, Việt Tinh Văn đổi chủ đề: "Chúng ta đã tìm ra đáp án câu hỏi phụ rồi, nhưng bài thi vẫn chưa kết thúc, chúng ta phải sống sót ở đây năm ngày, tối nay ông Chu vẫn có khả năng gây án. Nhỡ ông ta mò đến phòng bệnh của chúng ta, tiêm cho bạn học nào đó, không phải nguy hiểm lắm sao?"
Nghĩ đến khả năng này, mọi người thấy lạnh cả sống lưng. Tìm được hung thủ không có nghĩa an toàn một trăm phần trăm, còn phải nghĩ cách xử lý việc này. Lưu Tiêu Tiêu vô thức hỏi: "Chúng ta có nhiều chứng cứ vậy rồi, báo công an được không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu: "Chúng ta không có điện thoại, điện thoại trong khu nội trú cũng không gọi ra ngoài được. Trường thi lần này là trường thi khép kín hoàn toàn, không thể báo cảnh sát, chúng ta phải tự nghĩ cách giải quyết."
Cậu suy nghĩ một lát, chạy qua ghé vào tai mọi người nói mấy câu.
Mười một giờ tối, bài thi buổi đêm chưa bắt đầu. Mấy cô gái phối hợp diễn kịch, giả bệnh chạy đi gọi tất cả bác sĩ, y tá, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh lén đến phòng bệnh VIP-1, Lưu Chiếu Thanh nhanh tay chôm một cuộn băng gạc ở quầy y tá, cắt băng gạc thành vài dải dài, hai người hợp tác buộc cửa bên ngoài phòng bệnh lại, thắt nút chết.
Khóa bên ngoài cửa, nửa đêm ông Chu không ra ngoài được nữa. Nếu ông ta cậy mạnh phá cửa, sẽ tạo ra âm thanh cực lớn, đánh động các bác sĩ, y tá trực khu nội trú.
Chỉ cần ban đêm ông ta không ra ngoài gây án, các bạn học sẽ an toàn.
24 giờ đêm đó, bài thi đêm thứ ba bắt đầu.
Việt Tinh Văn lặp lại mánh cũ, để Tiểu Đồ hát, thu hút đám quái vật đi một vòng khu nội trú, quả nhiên số lượng quái vật tăng từ 25 lên 28, số tăng thêm là 3 người chết ngày hôm nay, chứng tỏ suy luận trước đó của cậu hoàn toàn chính xác.
Người chết trong khu nội trú ban ngày sẽ trở thành oán linh lúc nửa đêm.
Bọn họ có kinh nghiệm những lần trước, trong trận chiến sống còn đêm nay, các bạn học từ nhiều chuyên ngành phối hợp ăn ý với nhau, nhanh chóng xử đẹp bọn chúng, chỉ tốn chưa đến năm phút để gϊếŧ hết đám quái vật.
Ngày thứ tư, sau khi trời sáng, quả nhiên khu nội trú không có thêm người chết.
Buổi tối cùng ngày, bọn họ lại khóa cửa phòng bệnh số 1 lại. Suy cho cùng, Chu Viễn Bá gây án một mình, không có đồng bọn, chỉ cần không có người mở cửa cho ông ta từ bên ngoài, ông ta sẽ không ra được.
Ngày thứ năm, ngày cuối cùng trong trường thi khu nội trú khoa tim mạch.
Đến chiều, Việt Tinh Văn phát hiện ông Chu đang nói chuyện với Tiêu Văn trong văn phòng của bác sĩ, dường như ông ta có nhắc tới chuyện "ra viện", xem ra ông ta đã nhận ra có người phát hiện chuyện ông ta gây án, nên muốn chuồn trước.
Bài thi sắp kết thúc, Việt Tinh Văn nhân giờ cơm tối, lẻn vào phòng trực ban của bác sĩ Tiêu, đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của bác sĩ Tiêu, trong đó bao gồm danh sách toàn bộ người bị hại mà bọn họ tổng hợp, bốn lần gây án, thủ đoạn gây án của Chu Viễn Bá, động cơ gây án, người chết đầu tiên, và cả tấm ảnh chụp gia đình bốn người.
Cô gái trong bức ảnh có nụ cười ngọt ngào đáng yêu, bác sĩ Tiêu hơi cong khóe miệng, bàn tay đeo nhẫn cưới của hai người nắm lấy nhau, nếu không phải vì bệnh tim, hẳn bọn họ là một cặp hạnh phúc.
Việt Tinh Văn viết một dòng chữ dưới bức ảnh: "Anh hi vọng bố của cô ấy trở thành một tên đồ tể sao?"
Đây là trường thi khép kín, học sinh không thể kết thúc mọi chuyện bằng cách báo án. Nhưng Việt Tinh Văn vẫn cảm thấy, dù đây chỉ là một bài thi, là một câu chuyện hư cấu, kẻ xấu cũng cần có hình phạt tương ứng.
Hai tay Chu Viễn Bá nhuốm đầy máu tươi, ông ta biến khu nội trú khoa tim mạch trở thành địa ngục trần gian trong bộ phim "Final Destination". Cậu mong rằng, Tiêu Văn có thể đứng trên lập trường một người thầy thuốc có lương tâm, ngăn bi kịch này tiếp tục xảy ra. Đương nhiên, Việt Tinh Văn chẳng thể biết chắc tình tiết sau này, cậu chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình thôi.
Ngày thứ năm, đêm tới.
[Đúng 0 giờ]
[Đêm nay không có bài kiểm tra nửa đêm]
[Bài thi kết thúc]
[Đang tổng kết thành tích...]
Sau vài câu nói lạnh tanh, mọi người lại bị kéo đến trường thi buổi đêm.
Trường thi buổi đêm lần này không còn quái vật, cũng không bị cúp điện, trong ánh sáng, mọi người quay sang nhìn nhau, niềm vui sống sót sau kiếp nạn khiến ai nấy đều nở nụ cười: "Thi xong rồi à?!", "Xem ra chúng ta qua môn rồi, bên tôi hiển thị "Đang tổng kết thành tích"!"
Một phút sau, khung nổi trước mặt mọi người hiện ra thành tích của họ.
Tên: Việt Tinh Văn
Mã học sinh: 18384016
Chương trình học Học viện Y: Khu nội trú khoa tim mạch
Tín chỉ: 4
Điểm qua môn: 95 (Sinh tồn năm ngày +60 điểm, dẫn dắt bạn cùng lớp sống sót +25 điểm, qua môn trước khi phẫu thuật +10 điểm)
Câu hỏi phụ: 30 điểm (Đáp án chính xác, đóng góp vô cùng nổi bật, nhận điểm tối đa)
Điểm tổng: 125 điểm
Điểm tích lũy cuối cùng: 4 x 125 = 500 điểm
Tỷ lệ thất bại trong chương trình học: 60%
Nhấp vào [Link] để xem bảng xếp hạng thành tích của chương trình học này.
Sau khi các bạn học xem xong thông tin trước mặt họ, tò mò xôn xao hỏi thành tích của người khác.
Trâu Vũ Hàng nói: "Điểm thi của mọi người là nhiêu? Tui 105, cao hơn tui nghĩ nữa, ban đầu tui còn tưởng tui sẽ tạch cơ!"
Lưu Tiêu Tiêu: "Câu hỏi phụ của tôi được tận 20 điểm, đỉnh bá cháy!"
Tần Lộ nói: "Điểm đánh giá qua môn của tôi là 80, câu hỏi phụ 20, tổng điểm 100."
Cù Vi Vi nói: "Điểm đánh giá qua môn của tôi là 85, câu hỏi phụ là 15, tổng điểm cũng là 100!"
Mọi người đều vui mừng vì điểm cao, nhất là môn