Chương 20: Nhóm nghiên cứu 03
~ Gặp bạn cùng trường ~
Bảy rưỡi sáng hôm sau, chuông báo thức reo đánh thức Việt Tinh Văn.
Khi cậu mơ màng dụi mắt ngồi dậy, phát hiện Giang Bình Sách giường bên đã dậy trước rồi, đang ngồi cạnh bàn học mở tablet ra tra thông tin. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, chỉ có vài tia sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt tuấn tú của chàng trai. Hiển nhiên hắn lo sẽ đánh thức Việt Tinh Văn, nên mới không bật đèn.
Việt Tinh Văn ngáp một hơi dài vươn tay mở đèn, xỏ dép lê đi tới cạnh hắn: "Cậu dậy sớm vậy?"
"Ừ, tôi quen giấc dậy lúc bảy giờ." Giang Bình Sách quay đầu nhìn Việt Tinh Văn vẫn còn buồn ngủ, quan tâm nói: "Đổi ký túc mới, tối qua ngủ có ngon không?"
"Ngủ ngon lắm. Ngủ một mạch tới sáng luôn, cũng không mơ ác mộng." Mệt mỏi khi vừa ngủ dậy dần dần tan biến, Việt Tinh Văn cũng tỉnh hẳn. Thấy Giang Bình Sách ăn mặc nghiêm chỉnh, cậu bèn xoay người đi về phía nhà vệ sinh: "Tôi đi rửa mặt đã."
Việt Tinh Văn rửa mặt nhanh chóng, đổi bộ đồ khác rồi đi ra.
Giang Bình Sách đang mặc bộ thể thao mới mua hôm qua, Việt Tinh Văn cũng thay quần áo thể thao. Hai bộ đồ giống nhau, một xanh đậm một xanh nhạt, màu sắc cũng rất đồng bộ. Việt Tinh Văn chăm chú quan sát hắn một lát, không nhịn được cười nói: "Thật ra cậu mặc đồ thể thao đẹp trai lắm mà. Không phải tôi phản đối cậu mặc áo sơ mi giày da, tôi chỉ thấy mặc đồ thoải mái thế này chạy rất tiện."
Giang Bình Sách đồng ý: "Ừ, cũng phải."
Việt Tinh Văn duỗi eo, hỏi: "Tôi hơi đói, đi ăn sáng không?"
Giang Bình Sách đứng dậy nói: "Đi thôi. Hôm nay là thứ bảy, không có tiết, chúng ta ăn xong có thể loanh quanh, thành lập nhóm nghiên cứu trước đã."
Hai người ra ngoài, cùng đến nhà ăn sinh viên ở tầng B4.
Thư viện có rất nhiều nhà ăn, trực tiếp đặt tên cho chúng theo cách "nhà ăn số một, nhà ăn số hai", sinh viên có thể thấy số lượng "chỗ trống trong nhà ăn" qua màn hình ngoài cửa, hai người tìm một nhà ăn có nhiều chỗ trống rồi vào trong.
Không gian rộng rãi, đủ cho một nghìn người cùng ngồi ăn một lúc.
Khác với việc xếp hàng gọi cơm trước khung cửa sổ ở nhà ăn trường học, nhà ăn trong thư viện có kết cấu hình vuông, vòng quanh bốn phía là băng chuyền chạy tự động, trên băng chuyền là từng hộp cơm được xếp ngay ngắn, Việt Tinh Văn thấy không ít các bạn học đi tới cửa sổ, sau khi xác nhận vân tay quẹt điểm tích lũy xong có thể trực tiếp lấy hộp cơm từ trên băng chuyền xuống.
Màn hình lớn trong nhà ăn viết thực đơn hôm nay. Bữa sáng có thể chọn trong quẩy chiên sữa đậu nành, bánh mỳ sữa bò, hoặc chọn món khẩu vị khác như cháo và mỳ thịt bò, đồng giá 3 điểm một suất. Bữa trưa và bữa chiều có suất 10 điểm gồm một mặn hai chay, 15 điểm được hai mặn hai chay.
Giang Bình Sách đưa Việt Tinh Văn đến trước một cửa sổ, quen tay quẹt điểm tích lũy, lấy hai phần bánh mỳ và sữa bò.
Hai người chọn một chỗ trống ngồi xuống, Việt Tinh Văn vừa ăn, vừa quan sát các bạn học xung quanh.
Nhà ăn đại học Hoa An cứ đến giờ cơm là lại ầm ĩ tiếng người, các bạn học xếp hàng gọi cơm, gặp người quen sẽ chào hỏi nhau, lúc ngồi ăn cũng túm năm tụm ba vừa ăn vừa nói chuyện. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười đùa truyền đến từ đâu đó, hay tiếng mắng chửi đề thi quá khó của một vài sinh viên.
Nhưng, nhà ăn trong thư viện yên tĩnh đến lạ.
Mọi người đều lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, dù có nói chuyện cũng cố ý nhỏ tiếng lại, bởi lẽ màn hình lớn ngoài cửa nhà ăn có viết: "Khi dùng bữa các bạn vui lòng tuân thủ quy tắc bàn ăn, đừng lớn tiếng."
Những sinh viên này đến từ các trường đại học, cao đẳng khắp trời Nam đất Bắc, Việt Tinh Văn đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai cậu quen hết. Đã vậy mặt mày của các sinh viên đều rất nghiêm túc, hiếm thấy có ai cười. Nhà ăn với hàng nghìn sinh viên lại yên ắng tới áp lực. Băng chuyền không ngừng vận chuyển đồ ăn khiến họ cảm thấy mình như tội phạm bị nhốt trong một tòa nhà lớn.
Việt Tinh Văn ngó lơ cảm giác khó chịu này, qua quýt ăn xong bữa sáng.
Hai người sóng vai ra khỏi nhà ăn, đang định vào thang máy, giọng nói của một cô gái thình lình vang lên sau lưng: "Giang Bình Sách?"
Nghe tiếng gọi, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng quay đầu lại.
Có ba người đang đi về phía họ, nam sinh ở giữa có vóc dáng cao lớn, mặt mũi đoan chính, mày rất rậm, khi anh chau mày người khác sẽ cảm thấy rất oai nghiêm.
Cậu nam sinh khác có đôi mắt nhạt màu, da dẻ rất trắng, rõ ràng khuôn mặt đậm nét châu Á, nhưng mái tóc xoăn tự nhiên lại màu hạt dẻ như người châu Âu, trông cậu ta khá giống con lai, khí chất vô cùng đặc biệt.
Cô gái lên tiếng gọi họ có mái tóc dài thắt đuôi ngựa trông rất hoạt bát. Vóc người cô mảnh khảnh, khuôn mặt xinh xắn, giọng nói trong trẻo, rất có khí chất "ngự tỷ".
Giang Bình Sách nhìn thấy ba người, bèn lễ phép gật đầu, lên tiếng chào: "Đàn anh, đàn chị."
Việt Tinh Văn kích động bước lên, "Đàn anh Trác, đàn chị Lâm, trùng hợp quá!"
Chủ tịch hội sinh viên đại học Hoa An, chuyên ngành Vật lý ứng dụng, học viện Bách Khoa, Trác Phong.
Trưởng ban Văn nghệ hội sinh viên, chuyên ngành kỹ thuật môi trường, khoa Môi Trường, Lâm Mạn La.
Việt Tinh Văn từng thấy tên hai người họ trên bảng thành tích "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" lúc ban đầu, họ là đôi thần tiên quyến lữ nổi danh trong trường, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, tình cảm cũng rất vững vàng. Khi Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách tham gia hội sinh viên hồi năm nhất, chính Trác Phong và Lâm Mạn La đã phỏng vấn hai người, bây giờ họ đã năm tư, chuẩn bị tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.
Không ngờ lại gặp được họ ở đây.
Trác Phong thấp giọng chửi thề "đm", trầm mặt nói: "Tinh Văn, em cũng bị kéo vào thư viện à?"
Việt Tinh Văn bất đắc dĩ, "Vâng ạ. Các anh vào đây sớm hơn em phải không? Nhưng trong trường hoàn toàn không nghe tin các anh mất tích."
Lâm Mạn La bình tĩnh nói: "Thư viện và trường học là hai thế giới khác nhau, cách tính thời gian của nó bọn chị cũng không rõ. Nhưng chị đoán khi chúng ta vào thư viện, chỉ cần không chết trong này thì hẳn cũng sẽ không mất tích trong hiện thực. Bằng không, hơn hai mươi nghìn sinh viên bỗng nhiên mất tích, xã hội sẽ hoàn toàn lâm vào khủng hoảng, chứ không phải không có tin tức gì thế này."
Cô nói với Giang Bình Sách: "Người em muốn đợi là Tinh Văn à?"
Giang Bình Sách "vâng" một tiếng.
Việt Tinh Văn khó hiểu: "Đàn chị, thế là sao ạ?"
"Hôm qua, sau khi bọn chị hoàn thành chương trình học tầng một có thấy tên Giang Bình Sách xuất hiện trên bảng thành tích, đúng lúc nhóm nghiên cứu còn thiếu một người nên mới nhắn tin hỏi cậu ấy có lập nhóm cùng không. Nhưng Bình Sách nói cậu ấy phải đợi người khác nên tạm thời không thể tham gia nhóm bọn chị được." Lâm Mạn La nhìn sang Việt Tinh Văn, sáng tỏ cười nói: "Hóa ra là Tinh Văn cũng tới, bảo sao Bình Sách nhất quyết phải đợi em."
Hai người họ là bạn cấp ba, học bá xã hội – tự nhiên, cùng thi vào đại học Hoa An. Từ năm nhất họ đã thường xuyên tự học cùng nhau, cũng cùng đến phỏng vấn vào hội sinh viên, bạn học nào quen biết họ cũng biết quan hệ của hai người là thân nhất.
Xem ra, Giang Bình Sách từ chối lời mời của đàn anh đàn chị là vì cố ý đợi cậu ở nhóm nghiên cứu. Việt Tinh Văn cười với Giang Bình Sách, nói lời "cảm ơn tình nghĩa của cậu" bằng ánh mắt. Người sau cũng khẽ cười, như đang nói "không có gì".
Việt Tinh Văn nhìn sang cậu trai tóc xoăn bên cạnh, hỏi: "Đúng rồi, đây là?"
Lâm Mạn La vội nói: "Quên không giới thiệu, đây là Hứa Diệc Thâm năm tư khoa Sinh học, Trác Phong rất thân với cậu ấy, bọn chị gặp nhau ở trường thi học viện Y, sau khi kết thúc thì cùng lập một nhóm nghiên cứu luôn."
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt chào: "Chào hai em, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người cũng lễ phép chào anh ta. Đàn anh khoa Sinh, từng có tên trên bảng xếp hạng thành tích "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" và "Khu nội trú khoa tim mạch", hẳn là đàn anh này rất mạnh.
Hứa Diệc Thâm khẽ thở dài, nói: "Nếu đàn em Giang và đàn em Việt đã lập nhóm rồi, vậy nhóm ba người chúng ta vẫn thiếu một người. Ông tính thế nào hả Trác Phong?"
Trác Phong trực tiếp nói: "Đến trung tâm nhóm nghiên cứu tìm một phòng họp rồi bàn, đừng đứng trước cửa nhà ăn."
Năm người vào thang máy đi tới trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2.
Hôm nay là thứ bảy, không có chương trình học nào, sinh viên đã hoàn thành các khóa học cơm nước xong đều chạy đến trung tâm nhóm nghiên cứu, khiến nơi