Hai cánh tay bên trái và bên phải của Nhiễm Văn Ninh đã bị lột mất da.
Sinh vật kia dường như đã bị dọa sợ hết hồn, nó buông lỏng tay ra, Nhiễm Văn Ninh lập tức rớt xuống đất, đau đến nỗi cậu lại phải vô thức phát ra một âm đơn.
Thời gian dài đằng đẵng khiến cơn đau càng thêm sâu sắc.
Nhiễm Văn Ninh cong cả người lại như một con tôm.
Vì đau đớn, cậu đã không thể khiến thân thể mình nằm thẳng được nữa, chỉ có thể co ro lại thành một cục.
Sau khi vặn mở cơ thể của Nhiễm Văn Ninh ra, sinh vật nọ quan sát nước mắt trên mặt cậu, bắt đầu cảm thấy tò mò.
Ngón tay có móng tay dài mảnh kia dần dần vươn đến một bên mắt của Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp hóa điên rồi.
Tuy sức tay của con vật đầu hoa sen này không nhẹ cũng không nặng, thế nhưng độ lớn của một đầu ngón tay của nó lại gần như bằng với khuôn mặt của cậu; nếu như nó nhấn vào, đầu của Nhiễm Văn Ninh rất có thể sẽ bị nó chọc cho lủng mất.
"Đừng..."
Nhiễm Văn Ninh biết rằng mình nhất định phải sử dụng năng lực lần thứ hai, mưa to mưa nhỏ mưa rào gì cũng thây kệ, chỉ cần có thể cản lại sinh vật này, có là hơi nước nhỏ xíu cũng được.
Cậu dứt khoát nhắm mắt mình lại, không nhìn cái tay kia nữa, tập trung hết sức lực để ổn định tinh thần lực của mình.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 450, năng lực nhận biết 339.
Không được, trị số quá thấp...!Làm sao bây giờ.
Lúc Nhiễm Văn Ninh đang cố giải quyết tinh thần lực của mình, ngón tay của sinh vật kia cũng không thật sự chọt vào cậu.
Nhiễm Văn Ninh ngạc nhiên mở mắt ra, sau đó lại thấy sinh vật có đầu hoa sen kia đột nhiên bất động, cả người nó cứng ngắc giữa không trung.
Nó trông hệt như đang rất khó chịu, cả người nó oằn cả về phía sau.
Nhiễm Văn Ninh hết hồn nhìn bụng của nó dần dần lớn lên, trông hệt như phụ nữ mang thai.
Cái bụng kia liên tục lớn lên, cuối cùng đạt đến kích thước của một hình cầu rộng gần một mét.
Nhiễm Văn Ninh cố sức ngồi dậy, nhịn đau đớn, bò về phía sau từng chút, từng chút một.
Cậu luôn có cảm giác cái thứ trong bụng sinh vật này còn nguy hiểm hơn cả nó.
Hoa sen trên đầu của sinh vật nọ không ngừng rụng cánh, héo úa, tuyên bố chấm dứt sự lộng lẫy cuối cùng của nó.
Nó mở ra đôi môi đỏ mọng, hàm răng đen xì xì từng khiến Nhiễm Văn Ninh nhìn đến sợ hãi kia hiện giờ lại đang vặn vẹo, trông khủng khiếp vô cùng.
Nhiễm Văn Ninh nghe thấy tiếng gào thét của sinh vật mặc kimono nọ.
Màu vải trên bụng nó dần dần sẫm màu lại, hệt như đã bị thấm ướt bởi một loại chất lỏng nào đó.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe thấy tiếng vải bị xé rách, cậu hết hồn, sau đó trơ mắt nhìn cái bụng của sinh vật nọ ứa ra mấy thứ tinh thể màu trắng, thoạt trông nó cứ như một cái phễu đang liên tục phun cát trắng ra vậy.
Một cánh tay có chiều dài khá bình thường vươn ra từ trong bụng nó.
Sinh vật này thây kệ đầu hoa sen đang gào thét đau đớn, nó trực tiếp xé rách cái bụng căng tròn kia ra chỉ bằng một tay.
Một sinh vật có hơi giống người đột nhiên bò ra ngoài, nó to gần bằng với một người trưởng thành.
Đầu ngón tay của nó không có móng tay, chỉ có ánh sáng huyền ảo.
Nó có một mái đầu màu trắng bạc xõa tung, đuôi tóc nó có màu đỏ.
Khi nó ngẩng đầu lên, Nhiễm Văn Ninh có cảm giác như mình vừa nhìn thấy một khuôn mặt rất mơ hồ.
Ngũ quan của nó biến ảo chỉ trong một suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh, có lúc trông quỷ quyệt đến đáng sợ, có lúc lại giống như khuôn mặt của một người, có lúc lại trông như một loài động vật.
Những mảnh sáng huyền ảo kia hợp lại thành quần áo trên người nó.
Nhiễm Văn Ninh không biết giới tính của nó, chỉ cảm thấy cái thứ này cực kì nguy hiểm.
Cái chết của cậu dường như có thể cao cấp hơn ban nãy nhiều.
Nước mắt trên mặt Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp khô đi, sinh vật mới xuất hiện đã bước đến trước mặt cậu, sau đó duỗi một ngón tay đâm thẳng vào tròng mắt cậu.
A!
A...
Nhiễm Văn Ninh đã không thể kêu lớn được nữa, giọng nói của cậu hiện giờ nhỏ xíu hệt như giọng của một cô gái.
Cậu chỉ có thể đứt quãng phát ra mấy tiếng khóc thật nhỏ mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh chỉ còn giữ lại thị giác của một bên mắt, cậu thấy được sinh vật nọ lại tiếp tục vươn ngón tay đầy ánh sáng kia về phía bên mắt còn lại của cậu.
Sau khi hoàn toàn dập tắt thị giác của Nhiễm Văn Ninh, sinh vật kia ngẩng đầu nhìn về phía hình vẽ cá Koi trên trần nhà, sắc lam đến từ một mộng cảnh cao cấp trong tròng mắt cá Koi rốt cuộc cũng đã biến mất.
Sinh vật này nâng mặt Nhiễm Văn Ninh lên.
Ý thức của nhân loại này hiện đang nhắm chặt hai mắt, tròng mắt cậu chỉ còn mỗi sương trắng và nước mắt vươn lại.
Cậu thở hổn hển, phát ra mấy tiếng than nhẹ đầy đau đớn.
Sinh vật tóc bạc nọ vươn đôi tay về phía hai lỗ tai của Nhiễm Văn Ninh.
Nhân loại trước mặt nó lập tức trở nên cực kì sợ hãi, cậu run run miệng, thều thào như không hề có chút sức lực nào: "Đừng..."
Thế nhưng, sinh vật này cũng đã dập tắt thính giác của Nhiễm Văn Ninh.
Tay phải của nó biến ra một cái mặt nạ yêu quái màu trắng.
Nếu Nhiễm Văn Ninh còn nhìn được, cậu sẽ nhận ra được đây là cái mặt nạ đã từng điều khiển cát trắng ban nãy: Mắt dài nhỏ, môi đỏ đỏ, răng đen xì.
Thật ra sinh vật tóc bạc này cũng không phải bất kì một sinh vật tầm thường nào, nếu Yuuya có mặt ở đây, hắn sẽ gọi nó là "Trăng huyền ảo".
"Trăng huyền ảo" cầm mặt nạ yêu quái, muốn ráp vào trên mặt Nhiễm Văn Ninh để tạo ra một sinh vật mạnh mẽ khác.
"Hoa sen đỏ" cũng vừa bị phá hư, trùng hợp thay, nơi đây lại có một ý thức khác có thể thay thế nó.
Nhưng ngay lúc nó bắt đầu hành động, mặt nạ yêu quái trên tay nó bị người lấy đi mất.
"Lá gan của ngươi rất lớn."
"Trăng huyền ảo" ngẩng đầu lên, trông thấy một khuôn mặt xa lạ.
Đôi mắt vàng của anh chỉ đang biểu đạt mỗi một loại cảm xúc tiêu cực mà thôi.
Thế nhưng, chủ mộng cảnh cũng không hiểu được mấy thứ tựa tựa như cảm xúc hay tâm trạng.
Sau khi mặt nạ yêu quái bị cầm lấy, nó bị người nọ xoay trong tay một vòng, sau đó hóa thành sương trắng.
"Nếu chỉ sống kí sinh vào mộng cảnh, ngươi cũng đừng làm như vậy."
"Trăng huyền ảo" nghe anh nói xong, không có phản ứng gì khác.
Nó tiếp tục biến ra một tấm mặt nạ yêu quái khác, chuẩn bị ráp vào trên mặt Nhiễm Văn Ninh.
Trong khái niệm của nó, mệnh lệnh của người đàn ông này và hành vi hiện giờ của anh không có mâu thuẫn với nhau.
Lâm Nhất nhíu mày một cái, mộng cảnh ở bậc thứ hai đúng là không thể giao lưu được, tự thân suy nghĩ của nó cũng đã rất nhiều.
"Ngươi còn thật sự dám thử."
Sau khi Nhiễm Văn Ninh mất đi cảm giác, cậu thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cậu cảm thấy còn sống là còn mệt, ngọn lửa đấu tranh duy nhất trong cuộc đời của cậu đã bị thay thế bởi đau đớn.
Ý thức của cậu dường như đã trở nên mờ mịt, trống rỗng trong một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian trống rỗng kia khiến cậu cảm thấy sợ hãi, cậu không biết mình ở đâu, phải làm gì, cậu tìm không được bất kì một phương hướng nào cho bản thân cả.
Mặt nạ yêu quái vẫn bị đậy lên mặt Nhiễm Văn Ninh.
Tích tắc sau khi nó áp vào trên mặt Nhiễm Văn Ninh, ý thức của cậu đã sắp quên mất bản thân mình là ai.
Cậu đang đứng ở trong một thế giới thuần trắng, thế giới này chỉ có mỗi một mình cậu.
Thế nhưng, trong thế giới của Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, gương mặt đó, cậu không biết nên nói là quen thuộc hay xa lạ.
Trong tích tắc sau khi trông thấy khuôn mặt kia, Nhiễm Văn Ninh đã bật thốt ra miệng: "Lân?"
Người nọ chỉ cười với Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Thế giới màu trắng này bắt đầu có màu sắc, lấm tấm có màu bạc và đen, thậm chí còn có cả ánh sáng.
Nơi này đã chuyển từ ban ngày sang ban đêm.
Dưới chân Nhiễm Văn Ninh có nước ứa ra, dòng nước nọ liên tục, ổn định chảy về phía bốn phương tám hướng.
Rất nhanh sau đó, thế giới này trông