Một ao nước nông chỉ có bán kính cỡ 3 mét, ngoài ao nước là một thế giới thuần trắng.
Có một người đang ôm chân ngồi trong ao, phát ra vài âm thanh nghẹn ngào.
Vừa mới vào đây, Lâm Nhất đã muốn kéo tay Nhiễm Văn Ninh.
Thế nhưng, khi anh chạm được đến Nhiễm Văn Ninh, người này đột nhiên giật nảy cả người, một khuôn mặt thấm đẫm nước mắt chợt xoay về phía anh.
"Anh là ai?"
Nhiễm Văn Ninh vốn đang đứng trong một thế giới có mặt biển kéo dài mênh mông, mặt trăng và mặt trời nhanh chóng nối đuôi nhau dâng lên rồi lại hạ xuống trên đỉnh đầu cậu.
Sau khi thế giới này vận hành một vài lần, các sắc màu trong nó dần dần biến mất, chỉ để lại một màu trắng xóa hệt như thuở ban sơ.
Những rạch nước kia cũng bắt đầu chảy ngược, rút cả về dưới chân Nhiễm Văn Ninh, cuối cùng đọng lại thành một ao nước nho nhỏ nhợt nhạt.
Kí ức của cậu trở nên hỗn loạn, đau đớn chồng lên nhau lớp lớp, ép lên cả người cậu, hệt như một nồi lẩu thập cẩm.
Mỗi một cơn đau đều sẽ khiến cậu loáng thoáng nhớ lại một vài chuyện, vì vậy, trong thế giới thuần trắng này, thỉnh thoảng sẽ có mấy câu nói đột nhiên vang lên.
"Con quỷ bắp cải lông lá tua tủa này!"
"Cái thứ Linh thị vô dụng kém cỏi này!"
Nhiễm Văn Ninh liên tục bị đau đớn và cảm xúc tiêu cực giằng xé, cậu không biết mình rốt cuộc có còn sống không, hay thật sự đã chết mất rồi.
Ngay lúc cậu còn đang bị vây nhốt trong hoảng loạn, Nhiễm Văn Ninh cảm nhận được một thứ gì đó đang đến gần cậu.
Cậu lập tức hết hồn, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một người đàn ông đang nhìn mình.
Người đàn ông này rất cao, hơn nữa ngoại hình của anh cũng không giống như một nhân loại, anh đẹp đến một mức độ không chân thực.
Đẹp nhất là đôi mắt anh, chúng thế mà lại có một màu vàng óng ánh.
Cơn đau trên người Nhiễm Văn Ninh cứ thế mà bị sự xuất hiện của người trước mắt tạm thời hòa tan đi mất.
Cậu luôn cảm thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ nổi anh là ai.
Cơ thể cậu hiện giờ phải luôn chịu đựng mấy cơn đau bỏng cháy như có như không, kí ức của cậu cũng bị xới tung lộn xộn, cậu thuận miệng mắng một câu: "Vùng sông nước, cái thứ cửa sổ rách rưới này."
"Nhiễm Văn Ninh, cậu tỉnh táo một chút đi." Lâm Nhất nói với cậu, "Cậu sắp đánh thức huyễn hóa rồi."
Không biết đã nhớ lại thứ gì, Nhiễm Văn Ninh lại uất ức rơi nước mắt: "Không thèm quan tâm tôi gì cả."
"Tôi tới đây tìm cậu." Lâm Nhất dứt khoát ngồi xổm người xuống, kiên trì dỗ Nhiễm Văn Ninh.
Anh biết ý thức của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ có hơi lộn xộn.
Nhiễm Văn Ninh liếc liếc nhìn khuôn mặt của Lâm Nhất, càng uất ức hơn: "Tôi không thích có người đẹp trai hơn tôi tới đây tìm tôi."
"Cậu đẹp trai hơn tôi." Lâm Nhất hít sâu một hơi, chỉ có thể nói một câu như vậy.
Nhiễm Văn Ninh ôm chặt hai chân của mình, rầu rĩ nói: "Tôi cũng không thích có người cao hơn tôi tới đây tìm tôi."
"Cậu cao hơn tôi." Lâm Nhất cảm thấy mình có hơi mất kiên nhẫn.
Nhiễm Văn Ninh cuối cùng cũng đưa ra một câu tổng kết, cậu nhàn nhạt nói: "Tôi muốn em gái."
"Cậu có thể nói hết yêu cầu trong một lần được không?" Lâm Nhất trực tiếp xách Nhiễm Văn Ninh lên, "Cậu tỉnh lại cho tôi xem!"
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên bị Lâm Nhất xách đứng lên, cậu chợt nhớ lại một vài chuyện không vui, bèn nhìn khuôn mặt điển trai kia của Lâm Nhất rồi hỏi: "Sao anh còn hung dữ hơn cả Lâm Nhất nữa vậy?"
Lâm Nhất nghẹn họng.
Vừa muốn đáp trả lại một câu, anh đã nghe thấy Nhiễm Văn Ninh nói bóng nói gió: "Vẫn là Thác Thác tốt nhất."
"Thôi cậu đi chết luôn đi." Lâm Nhất bị Nhiễm Văn Ninh chọc tức đến mức không muốn quan tâm cậu nữa, bèn hất tay, vứt Nhiễm Văn Ninh lại trong ao.
Anh xoay người rời đi, quyết định tự mình giải quyết chuyện của Dear Anna cho rồi.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, Lâm Nhất đã bị một người ôm lấy từ phía sau.
.
ngôn tình hoàn
Nhiễm Văn Ninh khóc nức nở: "Anh đừng đi...!Chỗ này có một mình tôi thôi à."
"Vậy cậu ngồi ở đây luôn đi." Lâm Nhất lạnh lùng đáp.
Người sau lưng dường như lại siết chặt Lâm Nhất hơn một chút.
Anh nghe thấy Nhiễm Văn Ninh rất rầu rĩ đáp lời mình: "Tôi đau lắm."
"Tôi sợ một người."
Lâm Nhất xoay người lại, đôi mắt vàng óng khá hiếm thấy kia dán vào Nhiễm Văn Ninh.
Sau đó, anh thật lòng nói: "Trì Thác không làm được như tôi, anh ta không vào tận đây để tìm cậu được đâu."
"Trì Thác là ai?" Kí ức của Nhiễm Văn Ninh lại lộn xộn.
Lần này, Lâm Nhất chỉ cảm thấy có một cơn giận đang âm ỉ cháy trong lòng mình.
Anh bất đắc dĩ, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó nói từng câu từng chữ với Nhiễm Văn Ninh: "Cậu mà không cho tôi một lí do hợp lí, tôi sẽ khiến cậu đau đớn gấp nhiều lần như vậy sau khi tỉnh dậy đấy."
Hơn một nửa sức lực của Nhiễm Văn Ninh đang phải chống chọi với đau đớn và các mảnh kí ức đứt đoạn, lần này người ta lại yêu cầu cậu phải tập trung suy nghĩ một vấn đề, cậu nghĩ đến nỗi đầu đau như búa bổ luôn.
Cậu chỉ còn cách ôm Lâm Nhất, nói năng lộn xộn: "Làm ơn đi mà! Tôi sai rồi! Tôi không nhớ ra được mà!"
Nhiễm Văn Ninh líu ríu tới mệt mỏi, chỉ có thể ngồi phịch xuống trong lòng Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhận ra rằng cứ mỗi lần trò chuyện cùng Nhiễm Văn Ninh xong, anh chỉ có thể nhận về mấy câu trả lời nghe không hề dễ chịu một chút nào.
Vì vậy, anh dứt khoát bế ngang Nhiễm Văn Ninh lên, muốn ép cậu tỉnh lại.
Lần này, Nhiễm Văn Ninh thế mà lại không ồn, không quậy, cũng không khóc.
Lâm Nhất cúi đầu, thấy Nhiễm Văn Ninh đang nhìn mình chăm chú, hơn nữa đôi mắt cậu còn lấp lánh linh động, trông hệt như đã nghĩ ra được chuyện gì đó vậy.
"Đôi mắt anh rất giống một người." Nhiễm Văn Ninh khẽ nói.
Lâm Nhất cảm thấy Nhiễm Văn Ninh lại sắp nói mấy câu như kiểu anh giống cái cậu Lâm Nhất hung hăng kia lắm, vậy nên anh đành chặn ngang cậu: "Tôi không phải Lâm Nhất."
Nhưng Nhiễm Văn Ninh trong ngực anh lại lắc lắc đầu, vừa nhìn Lâm Nhất vừa đáp: "Anh rất giống một người tôi gặp hồi còn nhỏ."
Lâm Nhất chợt ngừng bước.
Anh nhìn Nhiễm Văn Ninh, không nói lời nào.
Sau một hồi lặng im, anh mới hỏi cậu: "Cậu còn nhớ tên cậu ta không?"
Khi câu hỏi này được anh nói ra lời, Nhiễm Văn Ninh đã nhắm chặt mắt mình lại.
Cậu rốt cuộc cũng bình tĩnh, trông hệt như đã chìm vào giấc ngủ say.
...!
"Mấy anh đừng có đánh nhau nữa, trông nom người này giùm tôi với." Lâm Nhất nói với hai người trước mặt mình.
Lúc này, Trì Thác đang dùng một tay để nắm lấy cổ tay phải cầm đao của Yuuya, bàn tay rỗi rãi còn lại của anh thế mà lại đang nhéo má hắn.
Cách đối phó với một Yuuya đang cáu bẳn là nhéo vào mặt, lúc nào cũng hiệu nghiệm cả.
Chỉ cần Yuuya bị nhéo má một lần, tâm trạng của hắn sẽ tự động được làm mới một lần.
"Cậu ta là ai?" Yuuya cũng thu thanh kiếm trong tay mình về, tiện thể đẩy tay Trì Thác ra.
Trì Thác vốn muốn đáp là đội viên đội mình, thế nhưng khi vừa quay đầu lại, anh lại thấy Lâm Nhất này thế mà lại khác với quá khứ, cậu ta đã trực tiếp sử dụng ngoại hình lúc thành niên của mình.
Trì Thác vốn muốn đặt câu hỏi, thế nhưng anh biết cho dù mình có hỏi, Lâm Nhất cũng sẽ không đưa ra một câu trả lời chính xác.
Vì vậy, trong căn phòng này, đội trưởng và đội viên nhìn nhau một hồi, hai người bọn họ cũng không nói với nhau bất kì cái gì cả.
"Nhiễm Văn Ninh không sao à?" Trì Thác mở lời trước.
Anh thấy áo quần của Nhiễm Văn Ninh chỗ có chỗ không, hơn một nửa cơ thể đều đang tản ra sương trắng.
Bị hành hạ đến như thế này rồi mà vẫn không lạc lối, Nhiễm Văn Ninh thật đúng là một quý ngài Tiểu Cường[1] làm bằng sắt mà.
Lâm Nhất nhẹ nhàng đặt Nhiễm Văn Ninh xuống đất, nói với hai người trước mặt mình: "Cơn mưa này có khắc chế năng lực của mấy anh một chút, để tôi xử lí chuyện bên ngoài cho."
Sau đó, Lâm Nhất cũng thây kệ hai người Trì Thác nghĩ gì trong lòng.
Anh xoay người, rời khỏi tòa nhà này, vừa dầm mưa vừa chạy về phía trung tâm của tầng mây nọ.
"Cậu hốt cái tên có cấp bậc như thế này vào dưới trướng luôn hả?" Yuuya nhướng mày hỏi Trì Thác, "Cậu quản lí được người ta hay không?"
Trì Thác lắc lắc đầu, anh sớm đã nghi ngờ rằng Hạng Cảnh Trung muốn dùng danh tiếng của anh để dời đi sự chú ý của mọi người.
Anh chỉ có thể đáp lời Yuuya: "Tôi không biết người này."
"Yuuya."
"Gì?"
"Anh mang đội viên tỉnh lại giùm tôi nhé, tôi muốn qua đó nhìn một tí." Trì Thác nhìn