Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 108: Tình cờ gặp lại.
Ngày thứ hai, tiến trình giao lưu được vận hành như thường lệ.
Sau khi gặp nhau rồi trò chuyện dăm ba câu, các thành viên từ mọi cấp bậc bắt đầu nối đuôi nằm lên giường chuyên dụng, xung quanh còn có các nhân viên phụ trách chữa bệnh và hành chính trông nom.
Thế nhưng, khi vừa mới bắt đầu gặp nhau, thành viên cao cấp của hai phe đã gặp phải chuyện khó.
"Còn một người nữa đâu rồi?" Vừa vào phòng, Ryan đã thấy trong phòng ít đi một Yuuya Kojika thân thiện dễ gần, chỉ còn lại mỗi một Arashi Amamiya vừa nhìn đã thấy giảo hoạt khó đối phó cùng hai nhân viên hỗ trợ.
Arashi tỏ vẻ đáng tiếc: "Anh ấy cảm lạnh, sốt rồi."
Ryan nghĩ y đang đùa, cảm thấy Yuuya viện cớ để không qua đây, thế nhưng Arashi nghiêm túc tỏ vẻ người ta thật sự nằm liệt giường, không dậy nổi.
Ryan tùy ý ngồi xuống một chỗ, chỉ có thể khuyên họ chú ý sức khỏe một chút.
Lúc Trì Thác đi vào, anh chỉ thấy một khuôn mặt Châu Á khá xa lạ.
Bọn họ chào hỏi nhau đôi câu, sau đó Arashi lại phải giải thích lí do vì sao Yuuya vắng mặt thêm một lần nữa.
"Tụi mình giới thiệu bản thân sơ sơ một chút đi ha." Arashi đề nghị, "Tôi hiện đang là một kẻ khai thác bậc thứ nhất bên Nhật Bản, phụ trách làm đội trưởng, người cáo vắng là đội viên của tôi, hiện đang là người bậc thứ hai."
Ryan gật gật đầu, cũng giưới thiệu sơ bản thân mình một chút: "Tôi là một kẻ khai thác bậc thứ nhất bên Canada, tụi tôi không hoạt động theo tiểu đội, thích hành động hai người hơn, người bên cạnh tôi bây giờ là người tôi hợp tác làm việc chung."
Arashi đặt tầm mắt lên Trì Thác, người này tựa vào cạnh bàn, trông có hơi mất tập trung.
Ryan nhắc anh một chút, anh mới hoàn hồn nhìn về phía Arashi.
"Tôi bây giờ ở bậc thứ hai." Trì Thác cũng không nhiều lời.
Arashi quan sát Trì Thác một chút, sau đó mới hỏi thử: "Cậu nhìn rất trẻ, thế mà đã là người bậc thứ hai rồi à?"
"Tuổi tác hai chúng ta cũng chẳng cách nhau là bao đâu." Trì Thác liếc nhìn Arashi, cảm thấy người này cùng lắm chỉ lớn hơn mình ba tuổi.
Arashi đẩy kính mắt mình lên một cái, cười đáp: "Nhưng thường thì mấy tên lành nghề làm việc được mười năm là bét, hai năm cũng có chênh lệch rất lớn nha." Trực giác nói với y rằng, vị con lai trẻ tuổi trước mắt y sẽ rất có tiềm lực phát triển trong tương lai, vượt xa người bậc thứ nhất tên là Ryan này nhiều.
Trong buổi giao lưu này, tuy không muốn tìm hiểu quá kĩ về hai người Canada trước mắt nhưng Arashi đã tập cho mình một thói quen khách sáo từ lâu, y bèn chủ động dẫn dắt, khơi gợi đề tài trò chuyện.
Còn về phần Yuuya, hiện giờ hắn đang ngủ li bì trong phòng mình.
Tối hôm qua hắn có đứng hóng gió ở sân bay, hóng mãi hóng mãi đến hóng ra bệnh luôn, trực tiếp bị hành đến sốt cao không giảm.
Nhân viên y tế bên Canada có ghé khám bệnh cho hắn một hồi, còn khuyên hắn uống thuốc rồi nghỉ ngơi trước.
Thật ra sức khỏe của đám người chuyên vào mộng làm việc như họ cũng không quá tốt, rất hay mắc bệnh vặt.
Sau này, mấy chi nhánh trong ngành quyết định sắp xếp lịch trình tập thể dục thể thao thường xuyên cho họ, đồng thời cũng xây dựng và sắm sửa các trang thiết bị có liên quan, mãi mới khiến tình trạng sức khỏe của nhân viên mình tốt lên được một chút.
Yuuya ngủ đến choáng váng, đầu óc trĩu nặng.
Vất vả mãi mới tỉnh lại được từ trong mộng, hắn mở mắt ra, thấy toàn bộ căn phòng này đã đen kịt, lúc này mới hay mình hẳn đã lăn ra ngủ một lèo cho tới khi mặt trời khuất dạng.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, căn phòng này hiện giờ chỉ có mình mình.
Arashi vẫn còn đang đi giao lưu, nhưng nhìn thời gian thế này thì hẳn là sắp xong rồi.
Lúc vào WC soi gương, Yuuya thấy đôi mắt của mình bị hành đến nỗi sưng húp cả lên, khiến hắn bây giờ chả khác nào một gã đàn ông uể oải vì vừa mới vụt mất tình yêu ở xứ Canada xa lạ.
Toàn thân Yuuya chẳng còn miếng sức lực nào.
Hắn muốn nhờ Arashi mang cơm qua cho mình, thế nhưng chờ mới có một chút, hắn đã cảm thấy mình sắp chết đói.
Vì vậy, hắn chỉ còn nước mặc xong quần áo cho đàng hoàng rồi tự mình lết xác xuống căn tin.
Sau khi cửa phòng mở ra, một cơn gió lạnh hiu hiu đã trực tiếp phả vào cổ hắn.
"Lạnh." Yuuya nói thầm, sau đó lui về lại trong phòng.
Hắn muốn lục hành lí, tìm thêm mấy bộ quần áo dày dày.
Thế nhưng vừa mới bắt tay vào tìm, hắn lại liếc thấy cái khăn quàng cổ mà người xa lạ kia từng cho mình đang được đặt lên ghế dựa.
Thôi, xài mi luôn đi.
Hắn tiện tay quàng cái khăn nọ lên cổ mình, bắt đầu lên đường xuống căn tin.
Căn tin bên Canada là theo kiểu tự phục vụ.
Arashi đóng gói vài món tối, nói rằng tí nữa mang cho đội viên nhà mình, y cũng từ chối ăn tối cùng hai người bên Canada.
Ryan và Trì Thác tỏ vẻ không sao cả, dù sao hai tên này cũng không thật sự muốn trò chuyện cùng Arashi.
Cái tên này không hề cha xứ như vẻ bề ngoài của y một chút nào cả, lúc vào trong mộng, Arashi khiến bọn họ liên tưởng nhiều tới mấy con yêu quái phương Đông hơn.
"Ý thức của cậu ta rất đặc biệt." Ryan chọn mấy món chính, tán gẫu với Trì Thác, "Thế nhưng mình vẫn chưa mò ra hướng biến dị của ý thức tên này."
Trì Thác không có hứng thú với Arashi, chuyện anh đang suy nghĩ lúc này cũng không có liên quan đến công việc.
Anh thuận miệng đáp lời Ryan: "Năng lực của ổng có là cái gì cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể đi thăm dò mộng cảnh với bên mình, đứng về phía mình là được rồi."
"Cậu nói cũng phải." Ryan chọn món xong, xoay người đi tính tiền.
Anh ta bảo Trì Thác mình sẽ đợi ngay ở bàn phía Đông đằng kia.
Tâm trạng của Trì Thác gần đây cũng không tốt mấy, nói chi đến hứng ăn uống, anh bèn tìm kiếm mấy món thanh đạm một chút.
Anh lấy một ổ bánh mì nướng, định lấy thêm một phần salad cá hồi nữa.[1]
Chỉ còn có một phần salad cá hồi cuối cùng mà thôi, Trì Thác phải cúi người xuống mới tìm được nó.
Lúc anh vươn tay muốn lấy, bên phải của phần salad này lại xuất hiện một bàn tay khác.
Lúc hai người họ chú ý đến đối phương, bàn tay của cả Trì Thác lẫn người nọ đều đồng thời dừng lại.
Hai người bọn họ vừa định nói với đối phương một câu "Cậu/Anh lấy đi", kết quả vừa ngẩng đầu lên, họ đều trông thấy một khuôn mặt không quá xa lạ.
Trì Thác nhận ra người trước mặt mình là vị du khách Nhật Bản mình từng gặp khi ấy, lần này, hắn có ngoan ngoãn choàng khăn trên cổ mình.
Thế nhưng dáng dấp người này trông có hơi suy nhược, đặc biệt là đôi mắt ầng ậng nước đằng kia, cũng không biết mấy ngày ở Canada này, người nọ đã ăn phải bao nhiêu quả đắng.
Yuuya cũng cảm thấy thời gian mình đụng mặt thành viên Canada ở căn tin này đúng là khéo quá, sau đó, hắn chợt nhớ lại hình như mình còn đang quàng khăn của người ta trên cổ.
Lần gặp gỡ tình cờ này lập tức trở nên lúng túng vô ngần.
Hiện giờ hắn bệnh mất rồi, còn đang sốt, trên cái khăn này nói không chừng còn đang có vi khuẩn hay virus ngo ngoe, cũng đâu thể đưa trả người ta như thế này được.
Nhưng Yuuya cũng lập tức nhớ lại vấn đề hiện giờ còn đang nằm trên dĩa salad cá hồi đằng kia.
Hắn hẳn nên nhường người ta dĩa cá này để biểu đạt lòng cảm kích, dù sao hắn vẫn còn phải dùng cái khăn này khá lâu mà.
"Dĩa này cho cậu này." Nhưng Yuuya còn chưa kịp nói gì, phần salad kia đã được đặt trên tay hắn.
Trì Thác tiện thể liếc mắt nhìn cái khăn trên cổ hắn, sau đó nói tiếp với người lạ này: "Khăn choàng cũng tặng cậu đấy, tôi không dùng nữa."
Sau khi hai câu này vừa dứt, nét mặt của người Nhật Bản này đột nhiên trở nên xấu hổ vô cùng.
Khuôn mặt của hắn vốn đã hơi ửng đỏ, hiện giờ lại đỏ đến trông như sắp khóc tới nơi, cả một khuôn mặt dán đầy hai chữ ngại ngùng.
Trì Thác nghĩ thầm, hình như mình cũng chưa gây khó dễ gì với người ta mà, nhưng nghĩ lại, nếu anh cứ khơi khơi xuất hiện trước mặt chủ nhân của cái khăn như thế, anh hẳn cũng sẽ không quá thoải mái.
Để tránh khiến người Nhật này càng ngày càng ngại ngùng, Trì Thác xoay người muốn đi.
"Cảm ơn, cậu tên là gì?" Yuuya vẫn gọi Trì Thác về.
Hắn cảm thấy mình nên làm quen với người này một chút, dẫu sao thì mình cũng đã được người ta quan tâm chút chút rồi.
Gần đây, Trì Thác cũng không có tâm trạng và thời gian để kết bạn hay làm quen, anh xoay người lại, đáp lời người ta bằng một cái tên tiếng Anh mình không thường dùng: "Logan."
Logan? Sau khi người Nhật này nghe được tên anh, hắn trông như sực nhớ ra một chuyện gì đó.
Hắn đứng tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới không quá chắc chắn hỏi ra một cái tên: "Trì Thác?"
Sau đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ đột nhiên chìm hẳn vào trong một loại trạng thái tĩnh lặng.
"Sao cậu biết tên tiếng Trung của tôi?" Trì Thác cười nhạt hỏi, anh không biết mình gặp người này khi nào.
Yuuya cũng đồng thời cười đáp lại một cái.
Hắn ám chỉ với Trì Thác: "Nếu hôm nay cậu có tới giao lưu, cậu hẳn sẽ biết tên tôi đấy."
Trì Thác cấp tốc suy nghĩ, chỉ cách có mấy giây mà anh đã đưa ra một câu trả lời chính xác: "Yuuya Kojika?"
Vị người lành nghề của Nhật Bản này gật gật đầu, lại cảm ơn Trì Thác một lần nữa vì dĩa salad.
Trì Thác nghĩ rằng hôm nay mình cũng chưa trò chuyện cùng