(Đang edit)
TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 1.
Mộng cảnh kì lạ, một.
Nhiễm Văn Ninh thả người trôi nổi trên mặt nước, cảm nhận sự tiếp xúc đến từ dòng nước xung quanh thân thể mình.
Thật ra cậu cũng có thể thả lỏng tâm trí, để mặc bản thân chìm vào sâu hơn trong nước.
Thế nhưng, ngoại trừ khoảng thời gian mẹ xảy ra chuyện khi cậu còn bé, lúc ấy Nhiễm Văn Ninh dành cả một buổi tối để chìm ở đáy nước ra, cậu rất ít khi làm như vậy lúc khác, vì sâu trong nước là một màu đen kịt, ngột ngạt vô cùng.
Đúng vậy, mặt nước nơi đây là một giấc mơ của cậu.
Tuy kì quặc, nhưng lại là một giấc mơ rất đơn giản.
Nó luôn có thể xuất hiện trong những giấc mơ của cậu một cách ngắt quãng, thế nhưng nội dung của giấc mộng này vẫn luôn không thay đổi.
Một mặt nước không biết dài rộng bao nhiêu, nó có thể là một cái hồ, cũng có thể là biển, nói chung Nhiễm Văn Ninh chưa hề nhìn thấy giới hạn của nó.
Trên mặt nước, bầu trời vẫn luôn ép xuống rất thấp, phảng phất vươn tay là có thể chạm vào.
Trong giấc mộng này, trời sẽ mãi mãi đầy mây, kéo theo một lớp sương mỏng, cứ như một giây sau mưa sẽ trút xuống vậy.
Dựa theo ánh sáng mô tả thì có thể nói trời đang vào hoàng hôn, hoặc đang tờ mờ sáng sớm, nhưng đây cũng không đáng kể, vì kiểu gì tầm nhìn cũng không được tốt cho lắm.
Nhiễm Văn Ninh có thể khống chế chiều sâu ở trong nước của bản thân, nhưng lại không thể khiến bản thân bay lên trời, việc này có thể nói là một tiếc nuối lớn đối với cậu.
Thế là hiện tại, cậu lẳng lặng nổi trên mặt nước, nhìn lên tầng mây chậm rãi trôi nổi trên bầu trời, tự hỏi lúc tỉnh lại, cậu nên làm gì để quy hoạch cuộc đời của bản thân.
Trong thực tế, cậu thi nghiên cứu sinh vòng hai bị rớt, bỏ lỡ đợt chiêu sinh mùa xuân, hiện tại chỉ có thể tìm các công ty tuyển dụng tìm việc làm, hoặc là đợi trường học mở đợt chiêu sinh vào mùa thu, dùng bằng sau đại học đi tìm việc, công việc được trường giới thiệu kiểu gì cũng sẽ đáng tin cậy hơn một chút.
Thật ra, Nhiễm Văn Ninh càng mong bản thân có thể ngủ say sưa một giấc, tạm thời quên đi những phiền não này.
Nhưng cậu là một người rất hay nằm mơ, hơn nữa còn là một người rất hay mơ thấy lucid dream.
Ở trong mộng, cậu biết mình đang nằm mơ, hơn nữa còn có thể tư duy một cách logic.
Khi còn bé, Nhiễm Văn Ninh còn hoàn chỉnh thi xong một buổi thi môn Toán, từ đề có chọn lọc cho đến đề phức tạp, từ đề dễ đến đề khó, các bước giải đề chi chít như cỏ được cậu viết đầy mặt giấy nháp.
Lúc tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh cảm giác bản thân cũng quá thảm, cần gì tự mình hại mình đến nông nỗi như vậy.
So với sự thất bại của bản thân, Nhiễm Văn Ninh càng sợ ảnh hưởng đến người nhà.
Mẹ cậu sau khi qua đời được mấy năm, lúc cha cậu cùng một người phụ nữ khác tái hôn, cậu vẫn còn ở thời kì phản nghịch, thái độ với chuyện như vậy cũng chỉ ngập tràn chống cự cùng không rõ ra làm sao, huống chi người phụ nữ kia còn mang theo một đứa bé chỉ nhỏ hơn cậu mấy tuổi, cảm giác cứ như đứa bé nọ muốn đến giành giật tình thân với cậu vậy.
Nhiễm Văn Ninh lúc ấy và bây giờ cũng không muốn đi giải quyết vấn đề của gia đình mình, thế là dần dần, giữa Nhiễm Văn Ninh cùng gia đình mới này có một dải phân cách.
Hiện tại, cậu thi lên nghiên cứu sinh bị rớt, không có việc làm, tiền thuê nhà cũng là mượn bạn học.
Tình cảnh tuy không được lí tưởng, nhưng cho dù ra sao đi nữa thì cậu cũng không muốn nói cho ba mình biết, vì chuyện này đồng nghĩa với việc người phụ nữ kia cũng sẽ biết tình cảnh của bản thân mình.
Người phụ nữ kia làm mẹ kế, thật ra cũng xem như đối xử với cậu khá tốt.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh lì lợm nhiều năm không có thái độ tốt với dì ta, bây giờ lại bảo hai vợ chồng giúp cậu, đối với cậu mà nói, việc đó quả thực là một chuyện hỏng bét, một loại trạng thái mà một khi rơi vào cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Thế là Nhiễm Văn Ninh không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định ngày mai đi tìm việc làm, việc có tốt hay có tệ gì thì cũng mặc xác, ít nhất cũng phải nuôi sống bản thân trước đã.
Quyết tâm đã được đề ra, cậu nhìn nhìn bầu trời của giấc mộng, tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, dần dần, cậu cảm giác có một cơn buồn ngủ kéo đến trong mơ.
Loại cảm giác buồn ngủ này Nhiễm Văn Ninh rất quen, ngủ trong mộng đồng nghĩa với việc cậu sắp tỉnh lại trong thực tế.
Lúc cậu vừa nhắm mắt lại, đồng hồ báo thức buổi sáng cũng vừa reo, giục cậu tỉnh giấc.
Ngày thứ hai, Nhiễm Văn Ninh chạy đôn chạy đáo qua lại giữa các công ty mà bạn bè mình đề cử, nộp CV của mình, tuy đều là trái ngành học cậu đang theo, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không quá sợ mình không tìm được thông báo phỏng vấn.
Quả nhiên, tối hôm ấy, có một công ty liên lạc với cậu, điều chỉnh thời gian một chút, xác định trưa hôm sau sẽ phỏng vấn cậu.
Nhiễm Văn Ninh gác máy, động não suy nghĩ một chút, loại công ty này nói trắng ra chỉ là dùng người thay cho công cụ, muốn cậu làm cái gì thì cậu làm cái nấy, khuân vác được sửa chữa được, tăng ca thì suốt đêm, khổ nỗi cậu hiện tại đang thiếu tiền, thực sự không để ý kim chủ như thế nào.
Có thể đại đa số người cảm thấy những công ty này xin thực tập tiền lương quá thấp, nhưng Nhiễm Văn Ninh rất am hiểu tiết kiệm tiền bạc, tiền có ít thế nào chăng nữa cậu cũng có thể để dành một khoảng dư.
Trên đường về nhà trọ, tâm trạng của Nhiễm Văn Ninh dễ chịu hơn rất nhiều, cậu cố ý chọn con đường ở công viên, phong cảnh đẹp, đi lại một chút để giải sầu cũng vừa vặn.
Bây giờ gần đến trưa, giờ này là giờ cơm của đa số người, công viên cũng không quá nhiều người, đường sông thường ngày luôn chen chúc các cụ già mang cháu chắt cùng các đôi tình lữ hiện nay lại trống vắng rất nhiều.
Nhiễm Văn Ninh liền lựa con đường kia không chút do dự, dễ dàng đi lại.
Đáng tiếc, nụ cười khẽ còn chưa hiện lên mặt Nhiễm Văn Ninh, cậu liền cảm thấy dưới lòng bàn chân đau đớn, cậu theo bản năng né tránh nó nhưng hình như còn vấp phải một chút.
Nhiễm Văn Ninh cúi đầu nhìn, thứ dưới chân cậu là một cục đá to bằng móng tay.
Nhiễm Văn Ninh nhặt lên cục đá quan sát, thật sự cảm thấy nó cũng đủ xấu xí, loang loang lổ lổ, hố to hố nhỏ đủ cả, như bị mấy cục đá khác trong tộc đá đè đầu đánh một trận vậy.
Đúng là đá yêu, tác quai tác quái.
Thế nhưng, lúc quan sát kĩ, Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy cục đá này xấu đến nỗi hiển hiện ra một loại đáng yêu, trông khá là giống một cái mặt quái lạ.
Không nên hoài nghi mắt nhìn của Nhiễm Văn Ninh, phải biết rằng bạn học Nhiễm Văn Ninh là một sinh viên trường nghệ thuật, sức liên tưởng vẫn luôn rất phong phú, vượt xa nhận thức bình thường của nhân loại nhiều.
Thế là, Nhiễm Văn Ninh cũng không để ý chuyện cục đá nọ cấn đau lòng bàn chân của cậu, bỏ nó vào trong túi, định bụng về nhà buồn chán thì cầm chơi.
Ban đêm, Nhiễm Quân gửi tin nhắn, hỏi thăm con trai dạo này thế nào.
Nhiễm Văn Ninh nói với ba cậu là tìm được việc rồi, tất cả mạnh giỏi.
Thật ra cậu cùng ba cũng không nói chuyện nhiều, đến cả việc Nhiễm Văn Ninh thi lên nghiên cứu sinh Nhiễm Quân cũng không hay biết.
Đương nhiên, lúc ấy Nhiễm Văn Ninh đã nghĩ rằng nếu cậu thi đậu sẽ báo cho ba, nhưng bây giờ lại không cần nữa.
Tối đến, Nhiễm Văn Ninh hiếm thấy mà mất ngủ, đại khái tình hình gần đây khuyết thiếu an ổn, lòng cậu vẫn luôn có chút chênh vênh.
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, Nhiễm Văn Ninh mới rốt cuộc chìm vào trong mộng.
"A, sao lại lạnh như vậy, bật điều hòa hơi bị thấp hay sao." Nhiễm Văn Ninh đi vào trong mộng rồi mới cảm thấy hôm nay trong mộng lạnh một chút, xét thấy hiện thực sẽ ảnh hưởng đến mộng cảnh, tỉ như người muốn đi ấy ấy, trong mơ người cũng sẽ tìm WC, như vậy như vậy, vì vậy Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chuyện này là do lúc đi ngủ cậu chỉnh nhiệt độ điều hòa quá thấp.
Mộng cảnh tối nay có một chút đặc biệt, là một mộng cảnh có thành thị.
Theo lý, mộng cảnh thành thị Nhiễm Văn Ninh cũng mơ hoài quen rồi, nhưng có thể nói giấc mộng lần này lại không có một chút âm thanh nào xung quanh.
Nhiễm Văn Ninh đoán rằng, tối nay trong giấc mộng này có thể cậu sẽ không mơ thấy người khác.
Nhưng càng quan trọng hơn là..., cả một thành thị này lại như là được bao vây bởi băng sương, Nhiễm Văn Ninh thấy vậy càng băn khoăn rốt cuộc trước khi đi ngủ cậu mở điều hòa thấp tới cỡ nào, lãng phí biết bao nhiêu tiền điện, ây cha.
Địa điểm Nhiễm Văn Ninh tiến vào trong mộng là tại một siêu thị, phóng tầm mắt ra bên ngoài là có