Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 31: Darya Kovick, bốn.
Lúc đối phó với sinh vật trong mộng cảnh, người ta thường ưu tiên giữ khoảng cách với nó để quan sát, xác định cách tấn công và các đặc điểm của nó.
Nhiễm Văn Ninh nhìn con dê đen bóng run run rẩy rẩy đứng còn không vững trước mặt mình.
Nó lắc lư thân thể, suýt chút đã ngã ụp mặt vào trong tuyết.
Con dê đen kia lắc lắc đầu, hệt như say rượu, cuối cùng, nó đứng giữa trời tuyết, mở lớn lỗ mũi, hít một hơi không khí trong núi tuyết rồi phát ra một tiếng "be be" thật dài.
"Cái con này...!Con này thế mà đáng yêu quá." Nhiễm Văn Ninh giật mình, con dê này thế mà lại xấu xí tới nỗi trông khá đáng yêu.
Ba người còn lại nghe thấy Nhiễm Văn Ninh nói thế, đều cùng nhìn về phía cậu với một ánh mắt quỷ dị.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể lúng túng ho khan một tiếng, "Chúng ta vẫn nên giải quyết nó đi ha."
Giang Tuyết Đào nhắc cậu: "Cái con này còn chưa tấn công đâu, chúng ta đánh nó trước thì đi viết di chúc là vừa."
Nhưng cứ chờ mãi như thế cũng không phải một cách hay.
Trì Thác sờ tuyết đọng dưới chân mình một chút, tiện tay vo viên một nắm tuyết, sau đó, anh vứt quả cầu tuyết lên người con dê đen kia.
Sau khi sinh vật sống trong mộng kia bị ăn đau, nó liên tiếp lui về sau ba bước, kêu mấy tiếng be be.
Lâm Nhất đứng bên cạnh đồng đội mình quan sát tình huống một chút, nói: "Có thể là do cách tấn công không đúng." Cậu ta nói xong, vươn tay chỉ về phía con dê đen kia, hẳn là đang muốn dùng ý thức ngoại thân để tiếp xúc với nó.
Hả? Lâm Nhất rất ít khi phát ra một câu cảm thán, nhưng lần này, cậu ta có chút nghi ngờ rồi, bèn nhìn về phía Trì Thác.
Trì Thác hiểu ý, "Giải quyết trực tiếp nó trước xem sao ha."
Nhiễm Văn Ninh đứng ở một bên, vô cùng tò mò hai tên này vì sao có thể trò chuyện với nhau chỉ bằng ánh mắt.
Để ngăn con dê đen nọ chạy trốn, Giang Tuyết Đào dùng năng lực ý thức của mình cố định nó lại, sau đó Trì Thác chỉ đứng xem nó, sau đó nữa, tất cả mọi người ở đây đều trông thấy con vật trong mộng kia hệt như đã phải khiêng gánh một vật nặng, bốn cái chân nó không trụ vững được, nó trực tiếp ngã xuống đất.
Sau đó, nó khàn giọng kêu thảm, dần dần hóa thành sương trắng tản ra trên mặt hồ.
"Chỉ đơn giản như thế à?" Nhiễm Văn Ninh kinh ngạc nhìn Trì Thác.
Cậu cũng không biết là do con dê nhỏ này quá yếu, hay là do Trì Thác quá mạnh mẽ.
Trì Thác cúi đầu nhìn vào nơi con vật trong mộng kia biến mất, sau đó, anh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh: "Đúng là có hơi kì lạ, cậu đi đào thêm một con nữa lại đây xem thử."
"Vì sao anh lại muốn tôi đi?" Nhiễm Văn Ninh không nhịn được, hỏi.
Giang Tuyết Đào vỗ vỗ vai Nhiễm Văn Ninh, nói: "Tại cậu yếu, dễ dụ dỗ để dắt cái thứ này ra hơn."
Nhiễm Văn Ninh tức xanh mặt, nhưng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ với cậu thôi.
Cậu đi đến nơi mình từng bị tuyết vùi, định nhìn xung quanh xem có thứ sinh vật trong mộng nào giống thế hay không.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nhận thấy mình còn chưa đi được mấy bước, dưới chân cậu đã có mấy tiếng xì xì thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đúng là thiêng quá." Giang Tuyết Đào ca thán.
"Chắc tại tinh thần lực của anh ta khá thấp." Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh, lạnh lùng nói.
Nhiễm Văn Ninh vừa vén tóc mình ra sau tai liền nghe thấy Lâm Nhất đang đá xéo mình.
Cậu thấy con dê đen kia lại sắp phá băng xông ra, bèn trực tiếp lủi đến bên cạnh đồng đội, vừa chạy vừa nói: "Cậu lợi hại nhất có được chưa!"
Con dê đen mới sinh ra lần này cũng không vội vã đứng dậy.
Nó phá lớp màng mỏng xung quanh xong, chỉ yên tĩnh nằm nhoài trên mặt băng.
Nó cũng không kêu to mà chỉ dùng mũi cọ cọ mặt băng, hệt như đang tìm kiếm thứ gì xung quanh vậy.
Lần này, đến lượt Giang Tuyết Đào thử một lần.
Giang Tuyết Đào thử xong, vuốt râu lởm chởm trên cằm mình rồi nói: "Vì sao chạm vào nó xong tinh thần lực lại thay đổi không nhiều nhỉ?"
Đúng vậy, vấn đề lần này chính là sóng tinh thần lực quá nhỏ.
Các sinh vật trong mộng cảnh là dân bản địa đặc biệt của mộng cảnh, chúng nó có thể giấu diếm rất nhiều thứ có thể làm tổn thương tinh thần lực của kẻ khai thác.
Cho dù ngoại hình của bọn chúng không hề đáng sợ, nhưng chúng cũng vẫn sẽ thương tổn tinh thần lực của người ta.
Loại hình tấn công này vốn không hề có logic, chỉ có thể khiến ý thức trong mộng của người ta mệt mỏi và đau đớn, dần dần, người ta cũng không thể suy nghĩ nữa, cuối cùng sẽ dẫn đến lạc lối.
Nhưng thương tổn do con dê đen này gây ra cho tinh thần lực của người ta lại quá thấp, cường độ chỉ có như thế không phù hợp với một thứ sinh vật trong mộng cảnh có thực thể như nó.
Trông thấy đồng đội mình đang thảo luận đằng kia, Nhiễm Văn Ninh cũng hơi háo hức, cậu nói: "Tôi thử một tí ha."
"Cậu đâu sử dụng ý thức ngoại thân được đâu hả?" Trì Thác tò mò hỏi.
"À thì, không biết nha." Nhiễm Văn Ninh thật thà nói.
Trì Thác không nhịn được, hỏi: "Vậy cậu tính tiếp xúc với nó bằng cách nào, trực tiếp sờ luôn?"
Bị Trì Thác hỏi như vậy, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ tới vụ này.
Trì Thác hay mấy người khác đều dùng ý thức để tiếp xúc với vật kia ở một khoảng cách nhất định, còn tên ngốc như cậu, chắc chỉ còn có nước sờ bằng tay không.
"Đúng là có thể thử xem sao đó." Lâm Nhất trêu chọc cậu, "Dù sao anh cũng thấy nó đáng yêu mà."
Nhiễm Văn Ninh nghẹn họng, thầm nghĩ vụ như vậy cũng đâu thể gộp chung mà nói thế đâu.
Nhưng Trì Thác và Giang Tuyết Đào cũng không tỏ vẻ phản đối, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể hậm hực đi thử một lần.
Con dê đen kia trông thế nhưng lại rất ngoan, dù Nhiễm Văn Ninh có đến gần thì nó cũng không động đậy.
Thế nhưng, trong lòng Nhiễm Văn Ninh lại không hề bình tĩnh như thế, tuy rằng cậu sờ một thứ sinh vật không rõ tên, hơn nữa còn không thật sự dùng thân thể mình để sờ nó, chỉ dùng mỗi ý thức trong mộng thôi, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn có một loại cảm giác nguy hiểm, giống kiểu tay không đào phân vậy.
Tinh thần lực của cậu lúc đặt tay lên lưng con dê nhỏ kia bị tụt xuống rất nhiều, đều trượt một cái vèo xuống hơn trị số 400.
Cũng may người khác không biết trị số tinh thần lực của cậu, bằng không Nhiễm Văn Ninh sợ là bị mấy người kia cười cho thúi đầu, chỉ sờ mỗi con dê bé tí cũng khiến tinh thần lực giảm đến hàng chục.
"Ngoan ha, đừng sợ." Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng nói, cũng không biết cậu đang nói lời này cho dê con hay cho mình.
Lúc ngón tay cậu chạm vào con dê nọ, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy một loại xúc cảm trơn bóng, chèm nhẹp, khiến cậu vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Nhưng đột nhiên, tinh thần lực của cậu lại không hề có thay đổi nữa, thậm chí còn