Trì Thác đi đến tòa nhà chính của vườn Tây, vào trong một tòa nhà cấm người thường đi vào, quẹt thẻ của mình, sau đó bước vào trong.
Bây giờ đêm cũng đã khuya, cũng không có nhiều người ở tòa nhà này lắm, nhưng số người đi lại trong đây lúc thường cũng không nhiều.
Họ chỉ dùng nơi này để trao đổi một vài hạng mục công việc quan trọng có liên quan tới mộng cảnh mà thôi.
Ngoài ra, nơi này cũng là một kho chuyên lưu trữ các tư liệu về mộng cảnh.
Khu để tư liệu ở dưới đất, Trì Thác phải quét tròng đen của mình vào máy mới được thả cho vào đây.
Người anh muốn tìm thường làm việc trong này, rất nhiều chỉ thị mà anh ta đề ra đều được truyền đạt từ nơi ấy.
Tuy là làm chuẩn bị tâm lí xong xuôi cả rồi, nhưng sau khi Trì Thác gõ rồi mở cửa phòng làm việc của người kia xong, dưới chân anh vẫn có mấy tờ giấy lững thững bay sượt qua.
Trì Thác chịu thua, bèn cúi xuống nhặt chúng lên rồi nhìn nhìn, là một vài tư liệu của phòng nghiên cứu, rất thâm sâu, người bình thường nhìn vào chắc sẽ không hiểu lắm.
Trì Thác ngẩng đầu lên nhìn nhìn.
Hay lắm, cái tên Hạng Cảnh Trung này không biết đã bao lâu không quét dọn phòng mình, giấy tờ bị nhồi nhét vào mấy góc kẹt trong phòng nom như giẻ lau vậy.
Còn mấy tờ tư liệu rớt trên đất thì trùm cả lên màu gạch gốc, dường như chỉ cần tung một cước thôi thì sẽ đá ra được cả quyển từ điển dày cộm vậy.
"Tối nay cậu có việc không, nếu không thì giúp tôi một tay đi?" Có một giọng nói vang lên từ phía sau bàn làm việc, nhưng người thì chẳng thấy đâu cả.
Trì Thác quẳng mấy tờ giấy trong tay mình đi, nói với người nọ: "Nếu mấy tờ này bị anh tùy ý vứt như vậy thì hẳn chúng nó cũng không quan trọng với anh lắm đâu ha."
"Nếu anh thật sự ngại phiền, anh trực tiếp mời trợ lí tới được không?"
Một tiếng thở dài được truyền đến từ sau bàn làm việc.
Sau đó, một bóng người từ dưới bàn bò dậy, anh ta trông hệt như là đã nằm rất lâu, lại còn duỗi người phát ra mấy tiếng xương kêu răng rắc.
Sau khi người nọ đứng lên, anh ta cố gắng vơ vét mặt bàn của mình để chừa ra chút không gian trống.
Sau đó, anh ta ngoắc Trì Thác lại đây: "Tuyển trợ lí hơi bị khó à nha, nếu không thì cậu đề cử mấy người cho tôi đi?"
Trì Thác nhìn cái mặt hồ ly bên ngoài giả làm người tốt, trong xương lại gian dối lọc lừa này xong, cũng không còn muốn đáp lại người nọ nữa.
Anh trực tiếp nỏi thẳng vào chủ đề: "Cái mộng cảnh gần đây anh tính làm sao?"
"Mộng cảnh nào mới được chứ, gần đây mộng cảnh được phân công xuống đó rất là nhiều nha." Hạng Cảnh Trung giả ngu, hỏi ngược lại.
Trì Thác biết anh ta hiểu được ý mình, thẳng thắn nói: "Năng lực của cái mộng cảnh này chủ yếu là để đối phó người ta, anh như vậy là tính chơi lớn rồi à?"
"Tôi chỉ muốn chơi nhỏ thôi à, uầy, tiếc là thiếu người, cũng may có người chuẩn bị thay thế rồi." Hạng Cảnh Trung đứng dậy, định rót cho Trì Thác cốc nước.
"Chân anh không tiện, đừng như vậy." Trì Thác cau mày nói với Hạng Cảnh Trung.
"Không không không, tôi cũng đâu có què thật, mấy người trẻ mấy cậu thích uống hồng trà không?" Hạng Cảnh Trung cũng không chờ đến khi Trì Thác đáp lời.
Anh ta tự moi ra một bình hồng trà, chuẩn bị pha cho Trì Thác một chén.
Chân phải của anh ta có hơi cà nhắc, bình thường sẽ chống gậy đi lại cho tiện.
Người này thích gọi hậu bối là người trẻ, nhưng bản thân anh ta cũng không già đến bảy chục hay tám chục tuổi, anh ta vẫn còn đang trong độ tuổi lập nghiệp.
Gậy chống của anh cũng không phải là mấy cây gậy của người già, mà là một cây gậy bằng kim loại thẳng cả tay nắm và phần chuôi, hai đầu gậy được bọc lại bằng kim loại màu bạc.
"Xem ra sau vụ này, anh định phân công mấy nhiệm vụ nguy hiểm trong mộng xuống." Trì Thác cầm dụng cụ pha trà trong tay Hạng Cảnh Trung, lạch cạch tự pha cho mình.
Dù sao anh đi theo cái lão hồ ly này lâu rồi, anh cũng biết ổng muốn mình uống trà nên mới nói như vậy.
Hạng Cảnh Trung cười rộ lên, cặp mắt đào hoa của anh ta híp lại chỉ còn hai cái khe hở, thoạt trông càng giống một con hồ ly.
"Cũng chỉ có cậu hiểu tôi thôi à.
Vùng sông nước ra tay còn nhanh hơn cả tôi, nếu Tang Điệp mà cố thêm chút nữa thì nói không chừng đã trở thành tông đồ rồi." Hạng Cảnh Trung nhận lấy cái chén được Trì Thác đưa sang, uống cái ực không thèm để ý phong độ, nhưng hành động này của anh ta trông thế mà lại có thêm một chút nhã nhặn.
"Cái con chủ mộng cảnh kia quá kén chọn, may cuối cùng cũng có một người vào mắt nó.
Năng lực biến hóa mình đã chiếm được rồi, sau này sẽ khá có ích."
Trì Thác lắc lắc đầu, nói: "Lần đó là ngẫu nhiên thôi.
Tôi lại nghĩ chuyện lần này mấy anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi chứ."
"Cậu đánh giá cao tôi quá, lần này mấy người trẻ mấy cậu phải xem lại chứ." Hạng Cảnh Trung đặt chén trà trong tay xuống, "Tôi cho mấy cậu một khoảng thời gian đấy, ráng mà tăng thực lực lên cho tốt, vậy ha."
Trì Thác không đáp lời, nhưng lại chìa một tấm phiếu điền đầy đủ thông tin cho anh ta: "Người này kế thừa năng lực từ ngu muội, nhưng người lại ở địa bàn của đội thứ tư, điều tới đây sớm chút vẫn là ổn nhất."
Hạng Cảnh Trung cười nhận lấy tấm phiếu, nhìn một chút: "Vương Thành bồi dưỡng cậu ta rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ, lúc cậu ta đến đây rồi thì cũng nhờ cậu chăm nom một chút ha."
Nói đến chữ "cũng", Trì Thác không nhịn được, bèn nhớ đến một vị người mới trong đội mình.
...!
Cốc cốc cốc.
Nhiễm Văn Ninh vốn còn đang sắp sửa ngủ thiếp đi, lại bị mấy tiếng gõ cửa vang lên liên tiếp đánh thức.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, đầu tóc bù xù, thầm nói: Gì vậy trời? Hôm nay có chuyện gì? Sao tên nào cũng ghé phòng mình lâm hạnh như này.
Nhiễm Văn Ninh đen mặt mở cửa cho Trì Thác, rào trước: "Được rồi, tôi hiểu rồi ha, anh cũng muốn giúp tôi tăng thực lực, có đúng không?"
"Hả? Sao tự dưng cậu thông minh lên rồi?" Trì Thác thuận miệng hỏi lại.
Vừa nghe xong câu này, Nhiễm Văn Ninh đã nghĩ rằng cái người đứng trước mặt mình không phải Trì Thác, mà là Lâm Nhất.
"Không có liên quan tới anh, hôm nay ai cũng nói với tôi câu này." Nhiễm Văn Ninh sầm mặt giải thích.
"À." Trì Thác nghĩ thầm, xem ra không chỉ trên đầu anh có một con hồ ly, mà trong đội anh cũng có hồ ly, mà cái người trước mặt anh đây lại là con thỏ duy nhất, cũng không hiểu được tận gốc của vấn đề.
"Lâm Nhất nói với cậu như vậy à?" Trì Thác hỏi.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy Trì Thác vốn là một người vẹn toàn, vì sao lại bắt đầu suy giảm trí thông minh rồi, "Tôi nói rồi mà, mấy anh ai cũng tới đây tìm tôi cả."
"Vậy cậu ta đúng là rất nhạy cảm.
Trong khoảng thời gian này, cậu có thể đổi ca học luân phiên há.
Nghỉ ngơi cho tốt vào." Dứt lời, Trì Thác xoay người đi lên lầu.
Nhiễm Văn Ninh bị bỏ lại phía sau, đầu óc mơ màng, nghĩ thầm rằng đây là chuẩn bị ra chiến trường đúng không.
Thế nhưng, cậu dù sao cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ của mình, đành ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.
Mấy ngày sau, họ còn phải kết thúc công việc ở "Kawagebo", nhưng chỉ đi lướt lướt xem như tượng trưng thôi.
Trong lúc ấy, họ cũng không gặp qua