TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
Chương 44: Thang máy xui xẻo, một.
(Warning: Thật ra cái mộng cảnh này hơi đáng sợ, mình khuyến khích đừng đọc ban đêm.)
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Trước đó, người ta có đăng tin về một giấc mơ, nhưng hiện nay, bên trên còn chưa dám thả cho kẻ khai thác đi vào, chỉ xác định được mỗi tín vật của nó mà thôi.
Chúng ta là tiểu đội đi tiên phong đầu tiên, nếu như thành công, mình có thể đặt tên cho nó." Trì Thác giải thích thông tin có liên quan trên thông báo.
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe việc này đã cảm thấy đây là một tin xấu.
Việc họ có thể đặt tên cho mộng cảnh đồng nghĩa với việc có rất ít đội ngũ đến thăm dò cái mộng cảnh này, đám người bọn họ xem như là người đi khai hoang, sẽ có nguy cơ gặp phải nguy hiểm rất lớn.
"Hiện nay, có tư liệu nào liên quan tới cái mộng cảnh này hay không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi Trì Thác.
"Thật ra là do người bình thường đi vào đó trước, rồi lại có thể rất may mắn mà tỉnh dậy được, sau đó, người nọ mới đi vào trong những mộng cảnh trục xuất khác để nói cho người dẫn đường, cuối cùng, cái mộng cảnh này mới được người ta biết tới."
"Điểm đặc biệt cần lưu ý là, chúng ta chỉ có thể thông qua thang máy để đi lên từng tầng của cái mộng cảnh kia, mỗi tầng của nó đều không quá giống nhau, không có quy luật nào cố định."
"Còn về phần người bình thường kia tỉnh dậy như thế nào, anh ta chỉ nói rằng, sau khi anh ta tiến vào thang máy, thang máy mở cửa một cái, anh ta đã tỉnh giấc rồi."
Nhiễm Văn Ninh nghe ra được tí thông tin, nói: "Vì vậy, chúng ta đang chơi ăn may sao?"
Giang Tuyết Đào cười, nói: "Không sao cả, không tìm được đúng số tầng của nó thì tôi với Trì Thác trực tiếp mang hai cậu tỉnh lại, được không."
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, thầm nghĩ, người có thể tự mình tỉnh lại đúng là tiện lợi quá đi mất.
Tín vật của mộng cảnh này là một khối kim loại hình tam giác, được làm từ vật liệu màu bạc, có thể phản quang.
Nhiễm Văn Ninh cầm nó, xem như đang cầm gương, soi soi ngắm nghía cái mặt xinh trai của mình.
Cậu luôn cảm thấy sau khi mình học được cách công kích bằng ý thức, toàn bộ nhan sắc của cậu đều lên hương rồi.
Đúng là tự tin sẽ mang lại sức cuốn hút nha.
Lúc Nhiễm Văn Ninh đang loay hoay với mảnh kim loại kia, cậu có vô tình chiếu tới Lâm Nhất đang đứng một bên, cậu ta đang nhìn cậu y hệt như nhìn mấy đứa thiểu năng trí tuệ.
Nhiễm Văn Ninh đặt tín vật xuống, quay đầu tự tin báo cáo với Lâm Nhất: "Coi chập nữa tôi phát huy ra sao hén."
Sau đó, bọn họ đều vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna".
Không thể không nói, dù cho có là bất kì lúc nào đi nữa, dì Anna luôn có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Trì Thác phân phát "Người tí hon chạy trốn" cho đội viên, Nhiễm Văn Ninh không có ấn tượng gì tốt với cái con này, cậu luôn cảm thấy nó vô cùng không đáng tin cậy, thế nhưng, cậu vẫn lấy đại cục làm trọng, vẫn giấu nó vào trong ý thức của mình.
Trì Thác nhìn thấy hành động của Nhiễm Văn Ninh, vui mừng nói: "Cuối cùng cậu cũng có thể học xong rồi."
Sau đó, cả đội cùng vào trong giấc mộng thứ hai, mộng cảnh vô danh.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 524, năng lực nhận biết 23.
Sau khi cả đội Nhiễm Văn Ninh vào trong mộng cảnh này, họ bị thả vào một bãi đậu xe trong lòng đất.
Diện tích của bãi đậu xe này rất lớn, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình cứ như đang ở trong một khu luyện tập bắn súng khổng lồ nào ở dưới lòng đất vậy.
Nhưng nếu nơi này là bãi luyện súng, chắc chuyện làm ăn khá là không tốt nhỉ, không có lấy một chiếc xe nào đậu ở chỗ này cả.
Nguồn sáng của bãi đậu xe này chỉ là đèn huỳnh quang, không có ánh sáng tự phát, Nhiễm Văn Ninh cũng không nhìn ra được bây giờ là thời điểm nào trong ngày.
Loại ánh sáng lạnh kia phủ lên bầu không khí xung quanh, khiến nó có vài phần ngột ngạt, rõ ràng không gian ở đây rất rộng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất khó trốn chạy khỏi nó.
Nhưng nếu như chỉ có thể trông chờ vào thang máy để rời khỏi mỗi tầng của nó, mọi người hẳn phải ưu tiên tìm thang máy trước, sau đó mới thăm dò bãi đậu xe này, để ngừa việc chuyện lớn xảy đến nhưng lại không có nơi để trốn thoát.
"Khu đất lớn như thế này, vì sao lại không có cái gì cả?" Nhiễm Văn Ninh đi một vòng xong mới quay về, cậu nhận ra rằng bãi đậu xe này vốn đóng kín, không có con đường dốc nào để đi lên cả.
Lâm Nhất cũng về tới nơi bọn họ đã hẹn nhau, rồi nói: "Có thể là phải khởi động một thứ gì đó đấy, tôi không quá tin vào việc không có bất kì sinh vật nào sống trong mộng cảnh."
Trì Thác chậm rãi trở về, sau đó, anh nhìn thấy cả ba người kia đều đã đứng trước cửa thang máy.
"Trì Thác, có phải trong Vùng sông nước anh cũng đi chậm như thế không? Hèn chi lần đầu vào đấy của tôi thảm thương như vậy." Nhiễm Văn Ninh nhìn nhìn mấy bước chân của Trì Thác, không nhịn được, bèn càu nhàu.
Trì Thác lắc đầu, giải thích: "Tôi dùng linh thị, không nhìn ra được gì cả."
"Cái chuyện này có thể nói lên điều gì?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Trì Thác hơi hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói với mọi người: "Hoặc là không có sinh vật trong mộng cảnh, hoặc là nó đã rời khỏi đây một chốc."
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, vuốt cằm, "Đúng rồi, nó có thể đang đi thang máy lên mấy tầng lầu khác đấy."
Vừa trêu nhau xong, thang máy cách mọi người ba mét hơn lại có động tĩnh.
Ai nấy cũng đều thấy trong thang máy có một cái mũi tên hướng xuống, biển báo đèn neon có màu xanh lá lập lòe, nhưng lại không viết rõ số tầng.
Vừa trông thấy cái mũi tên chỉ đường kia, bọn họ đều cảm thấy cảm giác căng thẳng của mình đột nhiên tăng vọt.
Trì Thác với Giang Tuyết Đào đứng ở đằng trước, chuẩn bị đối phó với thứ trong cánh cửa kia.
Thang máy đã trở lại! Thang máy đã trở lại!
Keng.
Một âm thanh đinh đang vang lên, sau đó, thang máy từ từ mở ra.
Trong góc xó của thang máy, có một cái bóng đen đang co quắp cả người lại, run lẩy bẩy.
Người nọ có nét mặt vặn vẹo, trông như đang vô cùng hoảng sợ.
Một đám người "Ánh sáng" còn chưa bị anh ta dọa miếng nào, cái người trong thang máy đã kêu to ra tiếng.
"Aaa, cút ngay, xê tôi ra!"
Thế mà lại là người bình thường.
Giang Tuyết Đào tiến về phía trước, dìu anh ta đứng dậy.
Người kia vốn đang nhắm tịt hai mắt lại vì sợ, lúc được Giang Tuyết Đào động đến, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ đồng loại, anh ta mới vô cùng ngạc nhiên, mở mắt ra.
"Anh đi ra trước đi, lỡ tí nữa thang máy đóng cửa." Giang Tuyết Đào nói với người kia như thế.
Người kia cũng lờ mờ đoán được vấn đề.
Anh ta cũng không nhờ Giang Tuyết Đào dìu nữa, mà tự mình bò ra khỏi thang máy, sau đó ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc thảm thương: "Tôi gây nên tội nghiệt gì, cái mộng quỷ này, lúc nào mới tỉnh dậy được đây."
Sau đó, anh ta lại tự động thuyết phục mình, dặn mình từ từ tỉnh lại.
"Không đúng, cái này cũng không phải mộng.
Mấy anh là ai?"
Tư chất của người này còn được, tuy không biết anh ta đã trải qua những gì ở mấy tầng khác, nhưng anh ta vẫn