TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 46: Thang máy xui xẻo, ba.
Nhóm người Nhiễm Văn Ninh định băng qua một con đường tắt nhỏ, đi một vòng ngược chiều kim đồng hồ, nếu như gặp phải một sinh vật nào lợi hại, họ sẽ đuổi nó đến chỗ cửa thang máy này.
Vừa mới chui ra khỏi đường tắt, Trì Thác đi tuốt đằng trước đột nhiên đưa tay, ra dấu bảo họ ngừng lại.
"Bố cục có thay đổi, đằng trước có một đống đồ bịt đường lại rồi."
Nhiễm Văn Ninh duỗi cổ nhìn về phía trước.
Vốn phía trước nên là một phần đất trống, khá rộng rãi, lần này, chỗ ấy lại có một dãy bàn làm việc và ghế tựa, trên đó còn có chừng hai mươi con ma nơ canh đang được xếp vào tư thế làm việc, trên bàn không hề có thứ gì cả, nhưng điệu bộ cơ thể của mấy con ma nơ canh còn khá là ra hình ra dạng.
Thứ duy nhất không được hoàn hảo chính là, tình cảnh này thoạt trông khá là đáng sợ.
Nhưng mấy con ma nơ canh này là một loại với ba con lúc nãy, cũng đồng nghĩa với việc chúng nó đều chưa đủ yêu cầu, chúng cũng không phải là thứ mà bọn họ muốn tìm.
Ý thức của Giang Tuyết Đào khá thích hợp đánh cận chiến một đối một, Nhiễm Văn Ninh lại nhớ lại, Trì Thác hình như khá am hiểu đánh tầm xa, lấy một địch trăm, vì vậy, cậu nói với anh: "Đội trưởng, anh có thể ném một thứ rồi đánh tan tụi nó không?"
Trì Thác liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, anh nói: "Không gian không thích hợp cho lắm, xung quanh lại không có thứ gì để tôi ném cả.
Nếu như ném ý thức được cụ hiện thì nơi này sẽ nổ tung, tôi cũng không biết cái tầng này có sụp xuống hay không.
Bằng không, cậu cho tôi mượn cọng tóc đi?"
"Được rồi, anh cứ ngồi đó đi." Nhiễm Văn Ninh nhỏ giọng nói.
Lâm Nhất bổ sung: "Xem tình hình này thì điều quan trọng nhất vẫn là...! Không được gây ra động tĩnh quá lớn, số lượng sinh vật ở đây hơi nhiều, không thể khiến cho mấy thứ ở chỗ khác chú ý."
Nhiễm Văn Ninh lại quay đầu hỏi Giang Tuyết Đào: "Đào ca, anh có thể hạ thấp độ sinh động của toàn bộ cái không gian này không? Mình diệt từng con đi ha."
Khóe miệng Giang Tuyết Đào giật một cái, "Được thì được đó, cơ mà tiêu hao hơi bị lớn." Không gian này có diện tích gần một trăm mét vuông, Giang Tuyết Đào dùng một ánh mắt mà chỉ đội viên của "Ánh sáng" mới hiểu, chỉ chỉ Hàn Kiệt, lúc này mọi người mới hiểu, ý của Giang Tuyết Đào là nếu ý thức của hắn quá mệt mỏi, có thể sẽ không có ai mang Hàn Kiệt tỉnh dậy được.
Trì Thác lắc lắc đầu: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, tốc độ mình nhanh chút là giải quyết được tụi nó rồi."
Nhưng lại phải nhanh đến vượt qua tốc độ nhận thức của mấy sinh vật này luôn cơ, cái đấy thì chỉ có hai người trong đội họ là có thể thôi, một là Giang Tuyết Đào, hai là Trì Thác, nhưng nhiệm vụ chủ yếu lần này của Giang Tuyết Đào lại là bảo vệ Hàn Kiệt.
Còn về phần Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh liếc mắt nhìn cậu ta, cậu ta giống y chang người của cái đội này, đều là sói đội lốt cừu, bình thường không ra tay, núp bóng đồng đội, ai cũng đều không biết cậu ta khó lường tới nhường nào.
"Lâm Nhất, cậu đi theo tôi ha." Trì Thác nói với Lâm Nhất.
"Ừm."
Sau đó, hai người họ biến mất trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Cậu cảm nhận được hai trận gió ý thức ùn ùn lao về phía hơn hai mươi sinh vật kia, nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy mấy con ma nơ canh đột nhiên ngã trên bàn, không động đậy, hoặc có một vài thứ trên người chúng, như cánh tay hay cần cổ, đột nhiên hóa thành sương trắng.
Sinh vật ở nơi xa xa nhận thức được chuyện này không đúng, bèn sắp sửa mở mồm rít gào.
Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, trực tiếp đá gãy cổ của nó, chỉ một hành động nhẹ nhàng như vậy, lại khiến cho mấy con ma nơ canh gần đó hóa cả thành sương trắng.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nhìn no mắt, hai người Trì Thác đã quay về, nhưng biểu cảm trên mặt họ cũng không quá tốt.
Đến cả người xưa nay không hề than mệt- Lâm Nhất, cũng lên tiếng: "Thêm lần nữa thì tôi không làm đâu."
Trì Thác bóp bóp cánh tay mình, nói: "Trong số mấy kẻ khai thác, người thích so kèo tốc độ nhất chắc chỉ có mỗi đội trưởng Hắc huyền thôi."
Nhiễm Văn Ninh xưa nay chưa hề đạt đến trình độ như thế của bọn họ, cũng không rõ rằng càng tăng cao tốc độ sử dụng ý thức thì sẽ càng mệt, Trì Thác vừa nói như thế, cậu đã cảm thấy vị mĩ nữ phương Đông đã lâu chưa gặp kia hẳn là một chị đại vô cùng lợi hại.
Trên đường đi lúc sau, sinh vật này chỉ tụm năm tụm ba, họ cũng không gặp phải nhóm nào có số lượng mấy chục như ban nãy nữa.
Bọn họ nhanh chóng đi qua một nửa của tầng lầu hình chữ hồi này, nhưng mãi đến khi họ sắp đi đến đích, một sinh vật trong mộng vừa nhìn đã thấy rất đặc biệt mới xuất hiện trước mặt họ.
Cái con ma nơ canh đó có màu đen, nó mặc một bộ vest màu xám, đang cầm một túi hồ sơ trong suốt trong tay.
Nó nhìn thấy mấy vị khách không mời mà đến này, lập tức bóp lấy túi hồ sơ đến kêu ken két.
Tuy bọn họ đều đứng xa nó mấy mét, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được lửa giận của nó.
"Được rồi, chỉ có mình nó thôi." Trì Thác nói xong, định đi dụ sinh vật kia làm theo kế hoạch của bọn họ.
Nhưng con ma nơ canh này rất ham chiến, nó vừa cầm túi hồ sơ vừa vọt đến đây với tốc độ rất nhanh, đám người bọn họ bị nó ép đến phải phân ra hai bên.
Nhiễm Văn Ninh vừa tránh né túi hồ sơ của nó, một giây sau đó đã thấy nó bẻ ngoặt cánh tay rồi vươn lại đây, túi hồ sơ của nó đánh ra một tia công kích rất sắc bén, Nhiễm Văn Ninh bèn vội vàng đánh ra một tia công kích bằng ý thức để cản nó lại.
Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa thành thạo việc khống chế cách công kích bằng ý thức của mình, uy lực lúc cao lúc thấp, lần này, thứ cậu đánh ra lại có sức mạnh quá to lớn, Lâm Nhất với Trì Thác ở trước mặt trực tiếp gặp xui, bị Nhiễm Văn Ninh đánh đến phải tách nhau ra hai hướng để né tránh, khiến cả năm người đều bị tách thành ba hướng khác nhau.
Giang Tuyết Đào tạm thời giao Hàn Kiệt cho Nhiễm Văn Ninh, sau đó tiến lên phía trước để sử dụng năng lực ý thức của mình, cố gắng giảm độ sinh động của con ma nơ canh nọ xuống.
Nhưng ngay giây cuối cùng mà nó bị trúng chiêu, con ma nơ canh nọ lại bộc phát sức lực kinh người, nó phi túi hồ sơ trong tay về phía Nhiễm Văn Ninh, hệt như phi tiêu.
Hàn Kiệt bị dọa đến không thể kêu được tiếng nào.
Cái túi tư liệu kia sắc bén hệt như một con dao, nó bay sượt qua da đầu Hàn Kiệt.
Anh ta lảo đảo một cái, ngã về phía sau, trực tiếp va vào vách tường.
Thế nhưng, mặt