Cậu bạn họ Lâm thật sự không thích mấy chỗ đông người.
Mấy ngày nay mọi người chỉ đi dạo vòng quanh một vài điểm du lịch nổi tiếng vì còn phải chăm sóc cậu ta.
Tuy người xung quanh rất ít, nhưng bọn họ vẫn quá nổi bật.
Lúc đi trên đường, kiểu gì cũng sẽ có vài người, đặc biệt là mấy cô gái, dừng bước rồi lặng lẽ quan sát họ.
Hai tên hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là Lâm Nhất và Trì Thác.
Trước đây, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn cảm thấy nhan sắc mình còn được, nhưng bây giờ, lúc đứng bên cạnh bọn họ, cậu lại cảm thấy bản thân mình đã quay về trần thế, trở nên khá bình thường chân chất.
Ngô Côn Phong uống nước, sau đó nói với Nhiễm Văn Ninh: "Hai tên này quá là hút phái nữ luôn ấy, đúng thật là chỉ có đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu."
Giang Tuyết Đào thấy trời đã lạnh mà Ngô Côn Phong còn uống nước đá, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Uống ít một chút, không lại hại dạ dày cho xem, sau khi tỉnh dậy từ lần trước, tôi chả dám ăn bậy uống bậy cái gì nữa hết."
Nhắc tới việc Giang Tuyết Đào lạc lối, Ngô Côn Phong còn khá tò mò, bèn hỏi hắn: "Dạ dày tôi bằng sắt nên không sao đâu, à mà lần trước lúc anh lạc lối có nhớ được gì không?"
Nhiễm Văn Ninh cũng khá tò mò vụ này, bèn châu đầu vào nghe.
Còn Trì Thác và Lâm Nhất, hai tên này còn đang ở tuốt đằng kia đánh thái cực với mấy người qua đường a b c.
"Tôi cũng không rõ, nó giống giống với uống thuốc ngủ ấy, vừa nhắm mắt lại xong mở ra đã thấy trôi qua mấy ngày rồi.
Cơ mà tôi có hỏi qua mấy người khác, có người lúc lạc lối rất đau đớn, không hên được như tôi." Giang Tuyết Đào trả lời.
May mà Đào ca không gặp chuyện.
Nhiễm Văn Ninh lặng lẽ nắm chặt nắm tay của mình, nói với hắn: "Đào ca, tôi muốn cố gắng trở nên mạnh mẽ để mấy anh không gặp chuyện nữa."
Giang Tuyết Đào cười cười, vui vẻ đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Được ha Tiểu Nhiễm, sau này trông cậy cả vào cậu đấy, bây giờ không phải cậu đang ở bậc thứ nhất à."
Ngô Côn Phong trực tiếp sặc nước, giật mình hỏi: "Nhiễm Văn Ninh, cậu leo lên bậc thứ nhất khi nào vậy? Tôi còn chưa lên được bậc thứ nhất đây."
Về chuyện này, Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy hơi khó nói rõ, mỗi lần tạo mưa trong mộng, cậu vẫn luôn ngơ ngơ ngáo ngáo chả hiểu chuyện gì cả, chỉ có thể đoán được mỗi một chuyện thôi, quan hệ giữa cậu và Dear Anna có xuất phát từ mẹ mình, hết.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp tổng kết cho Ngô Côn Phong nghe: "Bây giờ thực lực của tôi qua lại giữa bậc thứ nhất với thứ tư, thêm nữa, tôi còn là người trình bày Ngư chu xướng vãn[1]."
"Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy? Cái này có liên quan gì tới Ngư chu xướng vãn?" Ngô Côn Phong tỏ vẻ buồn bực.
Một bên khác, sau khi lễ phép đáp lời mấy cô gái kia xong, Lâm Nhất bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.
Để biểu đạt sự thiếu kiên nhẫn đối với mấy kẻ mình không hề có hứng thú, cậu ta thường sẽ lơ người ta đi luôn.
Trông thấy khuôn mặt của Lâm Nhất càng ngày càng lạnh xuống, Trì Thác chỉ có thể tự mình đối phó, may mà tính cách của mấy cô gái này cũng dễ thẹn, giao lưu cũng khá suông sẻ, cuối cùng họ cũng không tan rã trong không vui.
Ba tên Nhiễm Văn Ninh căn bản chả thèm giúp họ một tay, chỉ ngồi ở một bên tích cực hóng biến.
Sau khi mấy cô em kia rời khỏi đó, Lâm Nhất vẫn còn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng của cậu ta.
Trì Thác suy nghĩ một hồi.
Hình như người duy nhất mà trước nay chưa hề bị Lâm Nhất làm lơ chỉ có Nhiễm Văn Ninh.
Tuy Lâm Nhất vẫn luôn cười nhạo cậu, nhưng xét trên một phương diện nào đó, mức độ kiên nhẫn của cậu ta đối với Nhiễm Văn Ninh lại cao chót vót đến một mức trước nay chưa từng có, ít ra cậu ta còn chịu nói móc Nhiễm Văn Ninh, còn tiện tay đánh đòn người nọ.
"Mấy cái cô này phiền quá." Lâm Nhất im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói một câu.
Trì Thác nhìn vào mắt Lâm Nhất: "Cậu không thích nói chuyện với người khác, bao gồm cả khác phái luôn à?"
Thiếu niên nọ nhìn đội trưởng như nhìn một tên ngốc: "Chính anh cũng bảo tôi không thích nói chuyện với người khác cơ mà, mấy cái cô đó không lẽ không phải người?"
Trì Thác cảm thấy bản thân mình sắp bị Lâm Nhất chọc tức tới bật cười, "Thế mà bình thường, cậu còn trò chuyện với Nhiễm Văn Ninh khá là nhiều cơ đấy."
Thiếu niên nọ im lặng một hồi lâu, sau đó đáp lời Trì Thác: "Anh ta là heo."
"Cậu chịu nói chuyện với heo phải không?"
Nếu không phải là vì Trì Thác vừa quan trọng vừa đặc biệt, Lâm Nhất thật sự muốn xử tử anh ngay tại chỗ.
Thế nhưng, cậu ta sẽ không thật sự động tay giải quyết mấy người này, dù sao họ cũng quá yếu ớt.
Cậu ta chỉ còn cách nhướng mày hỏi Trì Thác: "Tôi cũng chịu nói chuyện với anh đấy.
Anh phải heo không?"
Hắt xì! Nhiễm Văn Ninh chợt nhảy mũi một cái.
"Tại sao tôi uống nước đá mà đứa bị cảm lại là cậu." Ngô Côn Phong nhìn Nhiễm Văn Ninh, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh vòng tay ôm người mình một cái, liếc liếc chỗ hai người Trì Thác với một ánh mắt dị dị, sau đó đáp: "Không phải bị cảm đâu cha, tôi cảm thấy có ai đang thọc tôi sau lưng hay gì đó."
Mấy ngày đầu ở Nhật, mấy hoạt động mà họ tham gia quá là ông cụ, chả thấy không khí thanh xuân tươi mát ở chỗ nào.
Giang Tuyết Đào và Trì Thác trông vẫn còn khá ổn, hai cái ông anh này khá là dễ tính, nhưng Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong lại chịu không nổi, gào khóc đòi đi chơi mấy chỗ kích thích hơn.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất tạo nên thành công là có thể thuyết phục được cậu bạn nhỏ họ Lâm nào đó.
"Lâm Nhất, cậu có muốn tham quan bệnh viện bỏ hoang có ma kinh dị số một trong truyền thuyết hay không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Vừa nghe xong, Lâm Nhất đờ đẫn hỏi: "Vì sao mấy anh lại muốn đi trải nghiệm cảm giác sợ hãi?"
"Đây là một loại phương pháp để xả stress nha, có thể giảm bớt áp lực trong cuộc sống của cậu đó." Nhiễm Văn Ninh tiếp tục giải thích.
Lâm Nhất nhướng mày hỏi ngược lại: "Độ khó của mộng cảnh cao hơn nhà ma nhiều, mấy anh nhất định phải đi nhà ma cho bằng được à? Cái này không hù mấy anh được đâu."
"Hai cái này đâu có giống đâu, một bên là công việc, một bên khác là giải trí mà." Nhiễm Văn Ninh huyên thuyên.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh cãi không lại Lâm Nhất, cuối cùng, Lâm Nhất vứt cho cậu một câu kết luận, cậu ta bảo cậu bị chập mạch.
Nhiễm Văn Ninh u sầu rầu rĩ về tới bên cạnh Ngô Côn Phong, sau đó hỏi: "Vì sao cái thằng nhãi Lâm Nhất này mềm cũng không được mà cứng cũng không xong?"
"Tôi thấy cậu hình như cứng không nổi rồi, nếu không cậu đi làm nũng đi, không chừng cậu ta đồng ý cái rụp cho xem." Ngô Côn Phong đề nghị.
Nhiễm Văn Ninh trừng mắt nhìn Ngô Côn Phong, hỏi ngược lại: "Cậu đang mưu tính cái chuyện tà đạo gì vậy? Tôi lớn hơn cậu ta mấy tuổi cơ mà, đi làm nũng với cậu ta thì cái mặt già này vứt đi đâu được?"
Ngô Côn Phong nhớ lại khung cảnh Nhiễm Văn Ninh bị Lâm Nhất đập bay hồi còn trong "Kawagebo", sau đó lặng lẽ nói: "Cậu cũng từng bị cậu ta đập cho một phát trước mặt một nùi người rồi mà, mặt cậu ném cả rồi, còn cái nịt í."
"..." Nhiễm Văn Ninh muộn màng nhận ra tôn nghiêm của bản thân cậu hóa ra đã bị chà đạp nghiêm trọng đến như thế.
Mạch não của Ngô Côn Phong thật sự kì diệu đến nỗi có vấn đề luôn, cậu ta tiện thể hỏi Nhiễm Văn Ninh: "Vì sao cái loại người không thích gần gũi người khác như Lâm Nhất lại đá xéo cậu tới nỗi tự nhiên như vậy, hai người mấy cậu trước kia có quen nhau hay gì?"
Lúc ấy, cái mặt của Nhiễm Văn Ninh lập tức bí xị ra một đống, "Cậu thấy tôi quên được cái tên lúc nào cũng móc mỉa tôi từ bé cho tới lớn như vậy à?"
"Ok không nói nữa, lão Ngô cậu đợi đấy, tôi chắc chắn sẽ dùng uy nghiêm của bản thân để thuyết phục được Lâm Nhất cho mà xem." Vừa dứt lời, cậu bèn hung dữ bước về phía Lâm Nhất.
Kết quả, Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, Lâm Nhất đã nhướn một bên lông mày, khiến một rổ lời cậu ém trong bụng lập tức teo còn có một nửa tí tẹo.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Lâm Nhất khoanh tay, lạnh lùng hỏi, trông cứ như sắp nổi giận tới nơi.
Tiếc là họ không ở mộng cảnh, cậu ta cũng không thể trực tiếp đập Nhiễm Văn Ninh cho tơi bời hoa lá.
Đúng là xui xẻo, tuy bạn nhỏ họ Lâm nọ không ra tay trong hiện thực, thế nhưng trong mộng, ách huấn luyện của cậu ta lại quá tàn ác, khiến Nhiễm Văn Ninh bị đè đầu đập ra bã trong mộng mãi tới nỗi tự động hình thành phản ứng sợ hãi có điều kiện luôn.
Nhiễm Văn Ninh ấp úng một hồi lâu, mới chớp chớp mắt, yếu ớt nói: "Tôi muốn đi chơi nhà ma..."
"Vậy anh đi đi, liên quan gì tới tôi." Giọng nói của Lâm Nhất mang theo chút nhạo báng, thoạt nghe rất hung hăng.
"Tôi muốn mọi người đi chung mà..."
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã mất đà, nhưng lá gan của cậu vẫn còn khá lớn, cậu cũng không cảm thấy uất ức đến nỗi phải chọt chọt hai ngón trỏ trước ngực