Hồ Duyệt còn đang say mê ngủ nướng đã bị mẹ đạp mấy phát, "Còn không mau đứng lên, bạn gái của ngươi tới thăm kìa, đều mấy giờ rồi vẫn còn ngủ được!"
"Bạn gái? Ai cơ?" Ngủ đến mơ hồ, Hồ Duyệt quay đầu, mắt đều không mở mà hỏi.
"Cái cô vừa quen ấy."
"Con quen cô mới hồi nào chính mình còn không biết..."
Hồ Duyệt ngơ ngác nằm đó, đám bạn bè của mình mẹ cô hẳn là đều nhận ra, cô bạn gái này xuấy hiện đâu ra vậy? Năm trước không có trồng trọt mẻ nào, là nhà ai mọc sai rồi?
Gãi gãi quả đầu rối như tổ quạ, Hồ Duyệt ngáp ngáp từ trong phòng ngủ đi ra, sau đó đã nhìn thấy ăn mặt bộ váy tinh xảo, đứng tại cửa nhà mình Bạch Trà Quân, trên tay của nàng còn có một quả dưa hấu đặt biệt lớn.
Hồ Duyệt cái này ngáp thiếu nữa muốn sặc nước miếng, vội vàng sửa sang lại tóc, "Cô...cô làm sao tìm được chỗ này?!" Không nhớ rõ là có nói với nàng nhà mình địa chỉ nha.
"Đạo diễn bảo tới thăm cô xem vết thương thế nào, thuận tiện hỏi cô chừng nào thì trở về tham gia tiết mục." Bạch Trà Quân trong tay níu lấy giỏ dưa hấu, đặc biệt xấu hổ, lời đều đã nói xong, có lẽ có thể đi được rồi, nếu không lưu lại làm gì? Các nàng tầm này lại không có chủ đề gì để trò chuyện.
"Mau vào nhà đi~ Đứa nhỏ này, tới rồi còn mua đồ làm gì~" Hồ Duyệt mẹ đi qua đem dưa hấu ôm vào trong, sau đó tìm ra dép lê bày trên mặt đất, mời Bạch Trà Quân vô cửa.
"Làm phiền bác ạ..." Tình hình thế này nàng không tốt lắm bỏ của chạy lấy người, đành phải vịn tủ giày ở đằng kia đổi giày.
"Vậy... Tôi đi rửa mặt đã." Hồ Duyệt cảm thấy hình tượng của mình toàn bộ đều đã tan tành, đầu tóc như tổ quạ vậy bị nàng trông thấy, quả thực mất hết thể diện.
Mới hôm qua còn quyết định rời xa không gặp lại nàng nữa, kết quả hôm nay người ta đích thân tìm tới tận cửa rồi, Hồ Duyệt có điểm không biết làm sao, rửa mặt xong thay đổi một thân quần áo ở nhà, lúc này mới đi ra gặp khách, còn thỉnh thoảng dùng tay vuốt vuốt tóc.
Bạch Trà Quân nhìn chân của nàng, ở dưới dán một cái băng gạc, "Để tôi xem vết thương trên đùi cô thử."
"A, không có việc gì, đều lành lại gần hết bôi thuốc là tốt rồi." Hồ Duyệt ngồi ở bên cạnh, duỗi ra cặp chân dài của mình.
"Thuốc ở đâu?" Bạch Trà Quân quay đầu xem cô.
Hồ Duyệt hiểu được đây là muốn cho cô bôi thuốc, tranh thủ thời gian thu hồi chân, liên tục xua tay, "Không cần, tôi tự bôi được."
Bạch Trà Quân cúi đầu nhìn nhìn chân của cô, cười chế nhạo, "Chân cô dài như vầy, cánh tay có thể với đến sao?"
Hồ Duyệt đã biết rõ người này khẳng định không lời hay tiếng đẹp gì chờ đợi mình, mở nắp lọ thuốc ra, vạch băng gạc mà bắt đầu bôi lên, kỳ thật vể thương sớm tốt rồi, mình chẳng qua là mượn cớ nằm nhà nghỉ thêm mấy ngày mà thôi.
Bạch Trà Quân đột nhiên gần sát lại, nghiêng đầu quan sát chân của cô, đôi má cả hai thiếu chút nữa cọ cùng một chỗ, cô lại dịch mông lui lui về sau, "Đều đã đóng vảy, cơ bản lành hết rồi còn bôi cái gì, giống tàn tật cả đời không bằng."
"Tàn tật đấy rồi cô có phụ trách không?" Biết rõ nàng là gái thẳng, cho nên Hồ Duyệt mới nói không kiêng nể gì cả.
"Phụ trách? Có thể, trước đem chân cô chặt ngắn lại đi rồi tính." Bạch Trà Quân có chút hối hận, đã biết rõ cùng người này nói chưa tới hai câu liền muốn chửi nhau, còn tới đây thăm.
Trong lúc nhất thời, hai người không có lại nói tiếp, không khí lạnh muốn chết, Hồ Duyệt mẹ lúc này từ phòng bếp hô cô lại hỗ trợ, như là vớt được cái phao cứu sinh, Hồ Duyệt chuồn đi ngay.
Tiến vào phòng bếp, đã nhìn thấy mẹ của nàng ở đằng kia cắt dưa hấu, từng khối chỉnh tề bày ở trong mâm, "Cô gái này thoạt nhìn ôn nhu im lặng, thật không tệ, mẹ thích."
Hồ Duyệt