Người bị đụng phải thật đúng là Bạch Trà Quân, vừa rồi sau khi Hồ Duyệt lên lầu, nàng vốn đã muốn rời đi bởi vì ở lại đây cũng không biết làm gì, chính mình dùng tư cách gì đối mặt với Hồ Duyệt lẫn người yêu cũ của người ta chứ.
Nhưng về sau nghĩ lại, kiểu con gái có thể làm ra loại sự tình vầy nhất định tính cách tương đối nóng nảy còn thêm tên họ Hồ này nữa khéo lại thật sự xảy ra chuyện.
Bạch Trà Quân sau đó cũng đi theo tiến vào chung cư, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên thang máy biểu hiện số tầng, cửa mở ra, đã nhìn thấy có một căn hộ không khóa cửa, bên trong truyền ra thanh âm của Hồ Duyệt.
Chính mình là đang làm gì thế này, cũng có ngày theo người ta về tận nhà, Bạch Trà Quân ảo não với xúc động của bản thân, đã vậy giờ còn đứng ngoài cửa như kẻ nghe lén, quá mất mặt.
Bạch Trà Quân vốn sợ bị phát hiện, một mực trốn ở phía sau cửa, nhưng nghe bên trong cãi lộn càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có tiếng đồ đạc rơi vỡ liền có chút bận tâm muốn nhìn tình huống bên trong như nào, ai biết vừa đứng trước cửa, người ở bên trong liền bay ra, vừa vặn đụng phải nhau, quả thực không thể càng xấu hổ hơn.
Hồ Duyệt trong phòng nghe thấy động tĩnh, quay đầu tới, vừa vặn nhìn thấy Bạch Trà Quân, vẻ mặt kinh ngạc, mà Bạch Trà Quân lúc này cũng không khá hơn, ở lại cũng không xong trực tiếp tương kế tựu kế nói, "Tôi ở nhà kế bên, nghe thấy thanh âm sang đây xem thử, có chuyện gì vậy? "
Nữ nhân kia không nói gì dùng sức đẩy nàng ra, sau đó một mực không quay đầu lại chạy về phía thang máy, Bạch Trà Quân giả bộ như không biết rõ tình hình nói, "Tay cô giống như bị thương, không sao chứ?"
Nữ nhân kia nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, tiến vào thang máy liền ấn nút đóng cửa, thang máy dần dần đóng lại.
Trông thấy con số trên thang máy biến đổi, Bạch Trà Quân lúc này mới thở dài một hơi, mở cửa tiến vào nhà Hồ Duyệt.
Sắc trời đã trở tối, trong phòng không có mở đèn, chỉ có trên mặt đất đầy mảnh vở ly thủy tinh, từng khối mảnh vỡ phản ánh sáng, Hồ Duyệt ngồi ở trên ghế sa lon, thấy không rõ biểu cảm.
"Công tắc đèn ở đâu?" Bạch Trà Quân xoay tay đóng cửa lại, nàng cũng không biết mình vì sao lúc này phải lưu lại, tựa như vừa rồi nàng cũng không biết tại sao phải đuổi theo, đại khái đều là đang lo lắng người này đi.
"Bên tay phải của cô." Hồ Duyệt trong thanh âm đều lộ ra mỏi mệt, đúng rồi, bị một trận như vậy ai có thể nhẹ nhõm xuống.
Đèn bị mở lên, trong phòng khách một mảnh bừa bộn, trên ghế sô pha vàng nhạt hiện ra vết máu đỏ tươi, sàn màu sáng cũng dính không ít, rất nhiều đồ vật bị rơi xuống, còn có cả mảnh vỡ thủy tinh.
Hồ Duyệt ngã vào ghế sô pha, mu bàn tay che trên ánh mắt, "Sao lại lên đây."
"Sợ tài ăn nói của cô làm cô gái kia tức muốn tăng sông lên lấy đao đem cô chọc chết." Bạch Trà Quân đứng ở bên cạnh, nhìn nhìn tình huống trong phòng, ngay cả chỗ có thể ngồi cũng không có, chán thật sự.
"Vậy cô đi lên muốn cùng nàng đánh tay đôi sao? " Hồ Duyệt theo khe hở ngón tay, nhìn Bạch Trà Quân.
Bạch Trà Quân đem ba lô nhỏ đặt ở ngăn tủ gần cửa ra vào, chuẩn bị giúp nàng thu thập thoáng một phát tàn cuộc, "Đương nhiên không thể, tôi sẽ trốn ở nơi an toàn gọi điện thoại báo cảnh sát."
"Aaa... mệt chết tôi rồi!" Hồ Duyệt từ trên ghế salon ngồi dậy.
"Cô không cần đưa người kia trở về à." Bạch Trà Quân vào trong nhà vệ sinh tìm đến cái chổi không tìm được, quay đầu lại nhìn người vẫn ngồi trên ghế, "Còn ở đấy chờ tôi dọn dẹp hết? Có chút tự giác được không, chổi nhà cô để chỗ nào?"
Kỳ thật Hồ Duyệt là chuẩn bị đứng dậy giúp nàng dọn dẹp, cô còn không có da mặt dày đến trình độ vầy, đứng lên đi phòng bếp cầm cái chổi, "Giờ cô biết được tôi là loại người tuyệt tình thế đấy, yêu nhau ba năm, người ta đều vì tôi cắt cổ tay mém chầu diêm vương, kết quả tôi cứ như vậy đem nàng đuổi đi."
"Cũng không hẳn là tuyệt tình, dù sao cũng là nàng làm quá mức, đã chia tay, mọi thứ đã làm rõ, trong lòng còn vướng bận đối với cả hai cũng không tốt."
Cùng một chỗ dọn dẹp đống bừa bộn, Hồ Duyệt cũng không có như bình thường nói nhiều, ở một bên không rên một tiếng yên lặng quét tước, chỉ có thanh âm mảnh thủy tinh đụng vào nhau.
"Kỳ thật, cảm giác cô đối với nàng vẫn là rất quan tâm. " Bạch Trà Quân thế nhưng thấy người này lúc gọi điện thoại biểu tình rất khẩn trương.
Hồ Duyệt đầu đều không ngẩng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem mảnh vở tán lạc tại ghế sô pha quét hết, cái chổi bên trên còn lây dính một ít vết máu, "Dù sao cũng đã từng sớm chiều ở chung được ba năm với nhau, muốn hoàn toàn đem nàng thành người xa lạ là không có khả năng, nhưng quan tâm cũng không có nghĩa là yêu nha."
Bạch Trà Quân thật để ý câu nói này, 'Quan tâm cũng không có nghĩa là yêu ', đúng vậy, người ta luôn sẽ đối với người mình thích có như vậy ảo giác, cho rằng nàng yêu chính mình, cũng cho là mình yêu nàng.
Đem đồ vật trên sàn đều quét sạch sẽ đổ vào trong túi rác, Hồ Duyệt nhìn cái chỗi dính máu trong tay, sau đó đem nó cùng túi rác ném tới ngoài cửa, thất thểu ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, không biết lúc nào, cũng dính vào một ít vết máu.
Hồ Duyệt bực bội muốn trực tiếp đem quần áo cỡi văng ra, nhưng trở ngại Bạch Trà Quân còn trong phòng, muốn cởi rồi lại thôi, lại nhìn một chút vết đỏ trên ghế sa lon, không biết có thể hay không xử lý hết, trên sàn nhà máu không biết đã thấm đến khe hở bên trong chưa, lau chùi nhất định rất phiền toái.
Còn có cái dao thái thịt to đùng kia, cũng thật biết chọn, dao đó là cơ trưởng từ nước ngoài mang về tặng cho cô nghe nói nguyên một bộ dụng cụ cắt gọt rất quý nếu ném đi trên kệ bị thiếu mất một món, quả thực bức chết người có chứng bắt buộc như mình, nhưng là dao đã cắt qua thứ không nên cắt, nào ai còn dám đem cắt đồ ăn?!
Hồ Duyệt quả thực muốn điên, từ bàn trà lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu trực tiếp cầm hút, mệt, cô hiện tại cũng chỉ có cảm giác đấy, yêu đương sao lại mệt mỏi như vậy.
Hồ Duyệt ngửa đầu tựa vào trên ghế sa lon, từ từ nhắm hai mắt, cau mày, một điếu thuốc hướng lên phun, áo sơ mi màu trắng bị làm ra rất nhiều nếp uốn, còn mơ hồ có một chút vệt đỏ, xem cô toàn thân đều tản ra một cỗ nhân sinh không còn gì luyến tiếc trạng thái, Bạch Trà Quân cũng không cấm cô hút thuốc, cầm cây lau nhà chùi đi vết máu đã sớm khô lại.
Hồ Duyệt có chút mở mắt ra, ánh mắt chuyển đến trên người Bạch Trà Quân đang công tác bận rộn, sau đó đứng dậy với lấy gạt tàn gần đó dập đi điếu thuốc, vội vàng dùng tay phẩy phẩy làn khói vừa thở ra, "Đừng làm, ngày mai tôi tìm người tới thu thập."
"Cái này giờ không rửa ngay sẽ không sạch, đem ga sô pha mang ra đây đi." để cây lau nhà dựa vào một bên, Bạch Trà Quân chỉ huy Hồ Duyệt tháo bộ ga sô pha xuống.
Hồ Duyệt mang đồ đi đang định ném vào trong máy giặt quần áo, Bạch Trà Quân thấy vậy đặc biệt bất đắc dĩ, "Máy giặt không tẩy sạch được đâu, dùng tay đổ nước lạnh giặt đi."
"Aish quá phiền toái, dứt khoát đổi lại ghế sô pha đi!" Hồ Duyệt tức giận đem bộ ga ném vào trên bồn rửa, ngày hôm nay thật sự là bực bội.
Bạch Trà Quân nhìn cô cầm lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa muốn dùng bật lửa nhóm lên, sau đó lại bực bội để lại điếu thuốc lên mặt bàn, trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ nhớ, nàng sẽ không là bởi vì chính mình mà muốn cai thuốc đi? Nhưng là dựa vào tính tình người này, có thể chịu được bao lâu đây?
Bên này Bạch Trà Quân vừa nghĩ như vậy, bên cạnh Hồ Duyệt đi đi lại lại hai vòng, lại trở về một lần nữa cầm bật lửa... bắt đầu hút. Bạch Trà Quân thất vọng thở dài, xoay người sang chỗ khác mở ra vòi nước, giúp nàng giặt bọc ghế sô pha đang nổi lên, người này thật sự là không có cách nào làm nàng ôm cái gì hi vọng, hai phút đều không thể nhịn được, nhưng là đáng giận nhất còn là chính mình, rõ ràng quan hệ cùng người nọ cái gì cũng không phải, lại ở chỗ này giúp nàng giặt rửa cái bộ sô pha chết tiệt này!
Hồ Duyệt điếu thuốc vừa hút được một hồi, bụng bắt đầu kêu rột rột, lúc này mới nhớ tới cơm tối còn chưa ăn, đương nhiên Bạch Trà Quân cũng đồng cảnh ngộ. Thầm mắng mình đúng là đồ ngốc, Hồ Duyệt một bên lướt điện thoại di động tìm cửa hàng, đi đến dựa tại cửa ra vào nhà vệ sinh, "Nãy giờ quên mất còn chưa ăn cơm, cô muốn ăn chút gì không? Tôi đặt quán bên ngoài. " Bạch Trà Quân đem đồ đã rửa sạch treo ngoài ban công, sau đó lau lau tay, quay đầu đối với cô nói, "Không được, chính cô ăn đi, tôi đi nhà của cô cô."
- ---
Một mình ngồi trong phòng khách, trong phòng yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng kêu của tủ lạnh, đây là lần đầu tiên Hồ Duyệt cảm giác được thế nào là cô độc, từ rất sớm trước kia Hồ Duyệt là kiểu người mặc cho chia tay cũng rất nhanh có thể tìm được người kế tiếp, cho nên có rất ít thời điểm phải một mình.
Đứng tại cửa sổ, mở cửa ra, trên bệ cửa sổ gạt tàn chất đầy đầu mẩu thuốc lá, có chút chán nản phun ra một làn sương mù, nhìn xem tòa nhà đối diện.
Trùng hợp thay, cửa sổ đối diện nhà bên cũng đang mở, Bạch Trà Quân về nhà thường sẽ đem bức màn vén lên, lâu lâu có thể ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của nàng.
Hồ Duyệt trong nội tâm rất khổ sở, cô có thể cảm giác được mình đối với Bạch Trà Quân so với như người con gái từng gặp qua trước đây, hoàn toàn bất đồng.
"Rung-- rung --" âm thanh điện thoại chấn động vang lên không ngừng, Hồ Duyệt sợ hãi lại là tiền nhiệm đánh tới cũng không muốn tiếp, nhưng này tiếng điện thoại chỉ vang lên ba bốn lần thì tắt máy, chẳng lẽ là Bạch Trà Quân đánh tới?!
Ném đi mẩu thuốc lá, vội vàng chạy về cầm lấy điện thoại, ấn mở khóa, lại là đạo diễn đánh tới, Hồ Duyệt thiếu chút nữa có xúc cảm muốn quăng điện thoại.
Tin nhắn ngay sau đó hiện lên, "Cuối tuần tiếp tục quay tiết mục, Bạch tiểu thư đã xác định tham gia, cậu cũng tới đi."
Gặp Hồ Duyệt chậm chạp không có trả lời, đạo diễn điện thoại lại đánh tới, lúc này Hồ Duyệt trực tiếp cự tuyệt, "Tôi không muốn tham gia nữa, thật vất vả nghỉ ngơi hai ngày còn phải đi tham gia cái tiết mục kia của cậu, quá mệt mỏi."
"Làm sao vậy? Cùng Bạch tiểu thư cãi nhau?"
Hồ Duyệt chần chờ một chút, thề thốt phủ nhận, "Làm gì có, vì cái gì nàng đã đáp ứng, tôi cũng phảiđáp ứng theo."
"Nói cậu nghe