"Thật ngại làm cô giật mình rồi? " người nữ nhân bên cạnh, dáng người cao gầy, mái tóc dài xoăn mềm, tuy rằng đeo kính râm nhưng cặp môi đỏ mọng làm người ta không thể không chú ý, nàng cười, "Cô nhận thức cô ấy? " chỉ người trong tấm ảnh.
"Không có." Bạch Trà Quân không hề do dự đáp lại, chính mình mới quen Hồ Duyệt chưa được bao lâu đã gặp được hẳn 2 cô người yêu cũ của người này?! cũng quá kích thích rồi.
Nữ nhân kia cười cười, sau đó tháo kính râm xuống cài vào cổ áo, lung lay tay bắt đầu làm vài hơi thuốc, Bạch Trà Quân vốn không thích nữ nhân hút thuốc, nhưng cô gái này lúc hút tư thế lại rất ưu nhã, bàn tay trắng mảnh khảnh, đốt ngón tay dài kẹp lấy cây thuốc, ánh mắt của nàng có chút mê ly, nhìn ảnh chụp, trong miệng chậm rãi phả ra một làn khói mờ ảo, tại trước ảnh chụp chậm rãi tiêu tán, một màn này nhìn đẹp đến vậy, lại mang theo chút quạnh quẽ.
Bạch Trà Quân nghĩ thầm tên họ Hồ kia lại đi gây họa cướp mất tâm con gái nhà người khác, đoán chừng nữ nhân này chủ nhân của bức ảnh chụp trên.
Nữ nhân kia cười quay đầu lại, "Cô cũng là đến tham quan triễn lãm?"
"Vâng." ý thức được chính mình nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu, Bạch Trà Quân vội vàng dời đi ánh mắt, "Bộ tác phẩm lần này vốn là theo hệ liệt, vì sao chỉ có bức ảnh này là đen trắng, khá ảnh hưởng đến độ thưởng thức của người xem."
"Bởi vì chỉ có duy nhất một tấm." nữ nhân kia đem điếu thuốc ném xuống đất giẫm tắt, khẽ thở dài một cái, "Vốn chỉ địng dùng tấm này tham gia triển lãm, nhưng bên tổ chức muốn tôi tạo thành một chuỗi tác phẩm, cho nên cũng chỉ có thể gom góp một chút."
Xem cả buổi, nguyên lai các tác phẩm khác đều là góp cho đủ số lượng, Bạch Trà Quân cũng thật thấy phục, con mèo xù đuôi kia đi đâu cũng gieo thương nhớ cho người khác, số lượng chắc chả thể đếm hết được.
Vốn đang định ở lại nơi này chơi vài ngày, kết quả vừa tới đã gặp được Hồ Duyệt bạn gái cũ, Bạch Trà Quân có chút chán chường, mua một chuyến vé máy bay trở về trong hôm nay, còn cố ý tránh hãng hàng không Hăn Bằng, không muốn gặp lại người kia nữa.
Nhưng nàng cũng biết rõ tức giận như vậy là không có đạo lý, người ta chia tay rồi thì tìm người khác thôi, cũng không có gì sai trái, hơn nữa hiện tại mình cùng Hồ Duyệt quan hệ tính ra cũng chỉ là bằng hữu, tức giận cái gì chứ.
Nhưng mà khi nhìn thấy nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp kia, trong nội tâm lại cảm thấy cô gái này cùng mèo xù đuôi lai heo đứng chung một chỗ, dù là phương diện nào, cũng còn rất xứng, đến tính khí cũng đều tương tự nhau, còn mình thì sao, đại khái là hoàn toàn trái ngược cho nên đối với tên đó mới hoàn toàn không có chút lực hấp dẫn.
Bạch Trà Quân bắt đầu cảm thấy mình thật thảm, lúc trước nàng thế nhưng tự tin mình là nữ thần trong mắt mọi nhà, đều do Hồ Duyệt cái tên yêu tinh này hại ra nông nỗi này!
- ----
Một ngày tất bật lại kết thúc, mắt thấy đã tới nửa đêm, Hồ Duyệt ngồi ở trên xe chuyên dụng của công ty, nhịn không được nhắn tin cho Bạch Trà Quân, người này, ngươi không chủ động liên hệ nàng, nàng liền như biến mất khỏi thế giới này vậy, một điểm động tĩnh đều không có, chính mình đi làm cả hai ngày, nhớ nàng muốn chết đi được.
"Chừng nào cô trở về thế?" Hồ Duyệt gửi đi xong liền ném điện thoại sang một bên như đụng trúng than nóng, đây không phải thể hiện rõ ràng mình mỗi ngày đều nghĩ tới nàng ngóng trông nàng sao, vì vậy lại bỏ thêm một câu, "Tôi ngày mai được nghỉ, cô tiếp tục dạy vẽ cho tôi đi."
Tuy rằng lần trước tan rã không vui vẻ mấy, nhưng lúc đó thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp khác, cô cũng không muốn như vậy, lúc ấy rối quá xử lý cũng không hơi cồng kềnh, lần này phải cố gắng chuộc tội.
Thế nhưng tin nhắn gửi đi đã rất lâu cũng chưa thấy ai hồi âm, ý tứ gì vậy, chẳng lẽ là đang trả thù lần trước mình không kịp trả lời tin nhắn của nàng sao, người này sao lại hẹp hòi vậy a.
Lập tức xe đều muốn vào nội thành, điện thoại lúc này mới vang lên, là tin từ Bạch Trà Quân, "Đã về rồi." ngắn ngủn ba chữ.
Hồ Duyệt nghĩ hay chọc nàng một chút? Nhưng lại sợ người nọ vừa chạm vào đã xù đuôi nhỏ lên chạy đi mất lúc đấy muốn bắt cũng khó, cho nên tranh thủ thời gian nhắn lại, "Nhanh thế không ở bên kia chơi thêm vài ngày?"
Một cái tin nhắn đi qua, lại như đá chìm đáy biển, Hồ Duyệt quả thực muốn điên, đang định gọi điện qua nhưng lại nghĩ hay là nàng đi ngủ rồi, mình đang quấy rầy nàng?
Tại lúc Hồ Duyệt đang xoắn xuýt thì điện thoại báo tin nhắn tới, lần này ngắn tới không thể ngắn hơn, "Ờ."
Cầm điện thoại, Hồ Duyệt đặc biệt im lặng, "Ờ" là có ý gì? Này phân tích kiểu nào cũng không liên quan tí gì đến chuyện cô hỏi, quá qua loa!
Tánh tình cục súc của Hồ Duyệt rốt cục nhịn không được, nhấn số gọi điện thoại qua, bên kia ngược lại là tiếp rất nhanh, chuyển được về sau, âm thanh hình như có chút ầm ĩ, hiển nhiên cũng không phải ở nhà.
"Cô ở đâu vậy? Mấy giờ rồi còn ở bên ngoài." người này nhìn sao cũng không giống kiểu người sống về đêm lắm.
"Ở bên ngoài ăn cơm." nghe giọng nói của nàng rất lạ, hiển nhiên không chỉ có ăn cơm, còn uống rất nhiều rượu.
Hồ Duyệt lông mày đều nhanh vặn thành một chỗ, "Ăn cơm ở đâu!?"
"Tôi không có uống nhiều mà. " Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hồ Duyệt nghe được Bạch Trà Quân dùng giọng nói nũng nịu này nói chuyện với mình, lập tức nội tâm đều mềm nhũn ra, âm thanh cũng dịu xuống, "Tôi đi đón cô."
"Không cần cô đón... " Bạch Trà Quân thanh âm bắt đầu nhỏ dần, sau đó chỉ nghe thấy bên cạnh nàng có giọng một người con trai nào đó hỏi nàng có cần mình đưa về nhà không, nàng thế mà liền đáp ứng lại.
Hồ Duyệt thật sự là tức muốn điên rồi, hô hào tài xế dừng xe lại, làm những người khác giật nảy mình, "Cô ở đâu?!"
Bên kia nói tên tiệm cơm, Hồ Duyệt liền mở cửa xe chuyên dụng đi xuống, dơ tay ra đón xe taxi, đối với người đầy dây bên kia nói, "Chờ đó, không cho đi đâu hết."
Bạch Trà Quân nhìn điện thoại, có một chút xuất thần, đại khái là uống rất nhiều rượu, trong đầu suy nghĩ có chút hỗn loạn, vì cái gì nàng cảm thấy Hồ Duyệt rất quan tâm mình, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên có thể cảm nhận được, cho nên khó tránh khỏi sẽ cho rằng chỉ là ảo giác mà thôi.
"Tiểu Bạch, cậu say đều đứng không vững rồi để tớ đưa cậu về thôi." Bạch Trà Quân lắc đầu, sau đó lại ngồi trở lại chỗ cũ, một tay chống cái trán, có chút ngà ngà say.
Hơn 10 phút sau, điện thoại của nàng lại vang lên, hẳn là Hồ Duyệt đã đến, " Phòng 314."
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hồ Duyệt đầu đầy mồ hôi đứng tại cửa ra vào, Bạch Trà Quân ngẩng đầu lên nhìn nàng cười cười, dưới tác dụng của rượu, gương mặt của nàng giờ có chút phấn hồng, hết sức mê người.
Cùng những trong phòng khác chào hỏi, sau đó Hồ Duyệt ôm Bạch Trà Quân nâng ra tiệm cơm, lên xe taxi, liền đem nàng đổ ở trong ngực, trách cứ, "Đã trễ thế còn dám cùng một đám đám ông uống rượu nhiều như vậy, có hay không ý thức được nguy hiểm."
Ai ngờ lúc này Bạch Trà Quân lại đẩy cô ra, ngồi thẳng người, tuy rằng trên mặt vẫn là rất hồng, nhưng là thần thái cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, "Tôi chỉ là uống rượu thì mặt sẽ dễ bị đỏ, không có say, giả vờ đấy."
"Cô!" người này quả nhiên rất tâm cơ, Hồ Duyệt lại nhìn nàng, trong ánh mắt tuy rằng còn có chút men say, nhưng xác thực so vừa rồi muốn thanh tỉnh không ít, hẳn là giả say, "Vậy cô giờ về nhà hay đi nhà cô cô?"
"Không cần cô phải xen vào, tôi ở bên ngoài bớt mùi rượu lại trở về, cô chắc vừa tan tầm, về nhà trước đi." Bạch Trà Quân dùng tay đem tóc cột sơ sơ lại, đơn giản ghim lên cao.
Lời này nói ra quả thật muốn chọc giận người khác, gì mà không cần phải xen vào chuyện của nàng, nếu quả thật không muốn quan tâm nàng, còn sẽ tới tận đây?
Hồ Duyệt nói thẳng địa chỉ chỗ mình, "Cô người toàn mùi rượu lại là con gái, còn đi đâu nữa, nhìn trời liền muốn sắp đổ mưa, trước đến nhà tôi đi, dù sao cách nhà cô cô rất gần."
Bạch Trà Quân đang muốn cự tuyệt, tay lại bị Hồ Duyệt bắt được, ánh mắt ấy rất sâu, tựa hồ muốn đem mình cũng dung nhập vào trong đó, nhất định là chính mình uống nhiều quá, tại sao có thể có loại này tình thâm ảo giác, hơi chút dùng sức, rút ra tay, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, "Tôi đi nhà cô làm gì."
"Không phải cô muốn làm bớt mùi rượu sao, đứng tại sân thượng nhà tôi đem cửa sổ mở ra, gió thổi một hồi có lẽ sẽ bớt." Hồ Duyệt tức giận nói, có phải dạo gần đây quá quan tâm nàng, cho nên mới bị tùy ý chà đạp hảo ý, là tôi chiều em quá nên em hư rồi phải không?
Kỳ thật Bạch Trà Quân muốn trả treo lại, nhưng cũng biết thái độ vừa rồi của bản thân không tốt lắm, rõ ràng là người ta đang quan tâm mình mà, "Hồi nãy là cùng mấy người bên hội thẩm mỹ ăn tối."
Nghe người này chuyên môn vì mình mà giải thích, Hồ Duyệt trong nội tâm thoải mái bớt, cố ý giả bộ như kinh ngạc, "Vậy á? Gu thẩm mĩ mấy người đó chắc cao lắm" quay đầu nhìn nhìn Bạch Trà Quân, cười nói, "Coi như cô cũng có chút coi được đi."
"Hiệp hội tạo hình mỹ thuật! Tên gọi tắt là hội thẩm mỹ." Bạch Trà Quân cảm thấy, nếu như cùng nàng ở một chỗ, sớm muộn gì cũng có bị tức chết.
"Biết mà~" Nhìn nàng kìa, chắc tức dữ lắm.
Lần thứ hai tiến vào nhà Hồ Duyệt, lại phát hiện người này quả thực quá lười rồi, lần trước mấy đồ vật được sắp xếp lại, hiện tại vẫn như cũ đặt ở đâu thì vẫn ở yên đấy, nàng căn bản là không có sửa sang lại.
Bất quá trên nệm ghế sa lon không còn lưu lại dấu vết gì, Bạch Trà Quân nghĩ nghĩ, chợt sực nhớ, này cũng không phải do chính mình giặt sạch sao!
"Đồ giải rượu có được uống gì lạnh lạnh không?" Hồ Duyệt lần này tay chân nhanh lẹ hẳn, nhưng mở ra tủ lạnh mới phát hiện bên trong cơ hồ rỗng tuếch, lần trước mua ít đồ ăn chưa ăn kịp hết đem bỏ tủ lạnh, kết quả hai ngày này đi làm không ở nhà, đoán chừng đã sớm mốc meo, tranh thủ thời gian lấy ra chuẩn bị mang đi ném.
Bạch Trà Quân nhìn nhìn nàng lấy ra một cái hộp, nhìn thế nào cũng giống đồ ăn thừa, "Gì vậy?"
"À này là đồ ăn thừa, đều hư mất rồi cô đừng ăn." Hồ Duyệt lại quay người trở lại phòng bếp, nàng nhớ rõ lúc trước có mua qua mấy quả táo kia mà.
"..." Bạch Trà Quân quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, người này một mình ở nhà sao có thể sống sót tới tận bây giờ.
Hồ Duyệt tại phòng bếp lục lọi cả nửa ngày trời, cuối cùng mới nhớ tới, mấy quả táo đó giống như đều bị chính mình ăn hết rồi thì phải, trong nhà thật sự đến mì gói cũng không có, "Cái kia... Nếu không cô uống nước lọc nha, nước từ thiên nhiên tốt cho cơ thể." xoa xoa sau cổ, hình tượng đều bị ném ra ngoài cửa sổ hết rồi.
Bạch Trà Quân tựa vào ghế sô pha híp mắt nhìn nàng, "Nước uống được sao?"
"Tất nhiên rồi chỉ là mới đun nên hơi nóng, chờ nguội một