Ăn mặc đồng phục đứng trên sân khấu, Hồ Duyệt không chỉ hấp dẫn ánh mắt của khán giả theo dõi bên dưới mà là còn của tất mọi người, làm cho các nữ khách mời ở đây kinh ngạc theo, thậm chí Bạch Trà Quân ở bên cạnh cũng không nhịn được nhìn nhiều vài lần.
Hồ Duyệt hai tay chống hông, đại khái đây là phản xạ có điều kiện, mặc vào bộ đồ này xong trên mặt tự nhiên nở một nụ cười chức nghiệp, không hề có sơ hở, giờ phút này cô cô ý đứng thẳng lưng, ngẩng cổ lên mang theo một chút ngữ khí cao ngạo.
Vì mang giày cao gót nên cô so Bạch Trà Quân cao hơn một cái đầu, hoàn toàn đè bẹp thần thái nữ thần của ai kia, làm nội tâm Hồ Duyệt lúc này rất chi là thoải mái.
Trong tai nghe đạo diễn bắt đầu hò hét lên, "Hồ Duyệt vui mừng~ hôm nay cậu đẹp lắm biết không, đã nói với cậu cái tiết mục này chắc chắn sẽ hỏa mà! Không cần diễn theo kịch bản, cũng không cần lời nói ác độc, cứ ôn nhu thế này là quá hoàn hảo rồi. Ôi mẹ ơi thật sự hoàn mỹ! Quay phim, nhanh, cho nàng mấy cái cảnh quay cận người, từ đầu đến chân nào."
Hồ Duyệt trong lòng thầm mắng, lúc đi làm đã thế giờ còn phải vậy mệt chết đi được!
"Chào mọi người, tôi là Hồ Duyệt nấu cơm dở làm đồ ăn dở nhưng chơi mạt chược lại không dở chút nào, năm nay 27 tuổi, hiện giờ đang công tác ở hãnh hàng không Hân Bằng, là tiếp viên hàng không." Âm giọng khống chế rất tốt, ôn nhu mang theo từ tính, nghe nhân tâm đều ngứa.
"Định mệnh, quá xinh! Hồ lão sư cậu thỏa thích tự do phát huy đi, sớm biết thế chúng tớ nên cho cậu đến tự sáng tác kịch bản mới phải." Trong tai nghe lại là thanh âm om sòm của đạo diễn, Hồ Duyệt trên mặt bảo trì nụ cười tươi, lại phi thường phiền não đem tai nghe kéo xuống dưới.
"Hôm nay vị khách nữ số 6 của chúng ta thật xinh đẹp, công tác thời điểm cô chính là như vậy đấy sao? Có ai vì cô mà sứt đầu mẻ trán chưa?" Người mc cười hỏi Hồ Duyệt.
"Có chứ~" Hồ Duyệt nhẹ cong khóe môi, đôi má hai bên tạo thành tiểu má lúm đồng tiền, đặc biệt câu người "Là ba cùng ông nội tôi."
"Khách mời số 6 thật là là đặc biệt bí ẩn~" Người mc tiếp tục giới thiệu, toàn trường quay nữ khách mời đều bị Hồ Duyệt đè ép xuống dưới, thiếu đi hai phần hào quang.
Giống như trúng tà hay sao, nam khách mời xuất hiện hôm nay đều chọn Hồ Duyệt, phải biết rằng tập thứ nhất hầu như mọi người ai cũng chọn Bạch Trà Quân.
Cho nên lần này hai người có thể tính là hòa nhau, tuy rằng cô mới sẽ không theo bất kỳ tên nam nhân nào, nhưng loại cảm giác áo đảo được Bạch Trà Quân, quả thực thoải mái muốn bay lên trời, duy nhất không được hoàn mỹ là, Bạch Trà Quân đối với điều này tựa hồ cũng không thèm để ý, vẫn cứ lạnh nhạt như trước.
Một hồi đã tới nam khách mời cuối cùng, Hồ Duyệt ngóng trông tiết mục mau chóng kết thúc còn được nghỉ ngơi sớm tí, nam khách mời các phương diện đều rất bình thường, không có tật xấu gì quá lớn, nhưng cũng không quá đặc biệt.
"Tôi muốn hỏi tình huống gia đìng của các vị nữ khách mời một chút, lúc này mọi người đang ở cùng gia đình à." Vấn đề của nam khách mời cũng quá nhàm chán đi.
Đến phiên Hồ Duyệt trả lời, nàng đáp cũng rất giản lược, "Tôi cùng mẹ ở một chỗ."
"Ồ ra là mồ côi gia đình." Hắn nhỏ giọng nói ra.
Hồ Duyệt chỉ là cười nhạt một tiếng, không đáp lại.
"Tôi sống cùng cô." Lời nói của Bạch Trà Quân làm tất cả mọi người hiếu kỳ theo.
"Ba mẹ của cô..."
"Bọn họ hiện tại cũng rất tốt. Hai năm trước người yêu cô tôi qua đời, ở một mình, tôi cùng cha mẹ đều lo lắng nên chuyển sang sống cùng."
"Chà quả là một người con gái thiện lương, đối đãi thân nhân săn sóc như thế."
Người khác đều tại tán thưởng Bạch Trà Quân, còn Hồ Duyệt bây giờ lại não bổ nghĩ cái người cô này khẳng định có vấn đề, cả hai cùng chăm sóc lẫn nhau, chuyện này thì bình thường, thế nào còn dời sang ăn chung ở chung, quá mờ ám!
"Được rồi giờ đến vòng tiếp theo, mời anh chọn tắt bóng đèn của một nữ khách mời."
Nam khách mời hơi do dự một chút, sau đó đi tới trước mặt Hồ Duyệt, tắt bụp đèn của cô.
Hồ Duyệt không hiểu nâng mi, người vô tội mở to hai mắt. Hôm nay chính mình biểu hiện nhiều hoàn mỹ, đều không có bất luận kẻ nào đến tắt đèn, thế nào lại đến diệt đèn của cô.
Nam khách mời tiếp nhận mic, "Tôi cảm thấy độ tuổi của chúng ta không quá thích hợp, hơn hai tuổi lận, tôi vẫn thích người bằng tuổi hơn."
"...." Hồ Duyệt