(1): kết nghĩa anh em
Mặc Ngôn cân nhắc trong giây lát, nói “Ba Ma Nhân không phải do Ma giới, mà do có người khác phái tới, người nọ chỉ sợ là muốn gây bất lợi cho ngươi.”
Lông mày Hiên Viên đế cau lại, nói “Hiền đệ từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, “
Mặc Ngôn liền nói bắt đầu tứ lúc y thay Hồng Nho Văn làm con tin, nói đơn giản chuyện đã xảy ra, tỉnh lược chuyện sau khi tân nương hôn mê, chỉ nói Thương Minh thẩm vấn xong mấy Ma Nhân kia liền rời đi, còn y mang theo tân nương ra khỏi sơn động.
“Hiền đệ, ngươi nói, tại sao bọn họ muốn giết vợ ta? Nàng xưa nay không có bất kỳ ân oán nào với ai.” Hiên Viên đế chăm chú suy nghĩ, vạn phần không rõ.
Mặc Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Ta nghĩ, mục tiêu của bọn họ, vẫn là ngươi!”
Kiếp trước, Hiên Viên đế sau khi mất đi người yêu, thành một bộ xác chết di động, chí hướng hoài bão tất cả hóa thành tro tàn. Hiên Viên đế như vậy, đối với bất kỳ ai cũng không có bất cứ uy hiếp gì.
“Hoặc do ngươi uy hiếp đến người nọ, cho nên hắn phải nghĩ biện pháp đối phó ngươi. Nếu như hoàng hậu chết rồi, bệ hạ tất nhiên sẽ thương tâm khổ sở, chỉ sợ sau đó sẽ rơi vào trầm luân, hụt hẫng.” Mặc Ngôn chậm rãi nói, “Ngươi là mục tiêu của người nô, lần ám sát tân nương này không được, ắt sẽ còn hành động khác, cho nên ngươi phải cẩn thận.”
Hiên Viên đế sững sờ, lập tức cười to lên, hắn đứng lên, hai mắt nhìn phương xa, nói: “Sợ cái gì! Bất luận là ai muốn ám hại ta, cứ đến! Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn! Chỉ cần vợ ta bình an vô sự, ta đây cái gì cũng không sợ!”
Tuy nói vậy, lòng Hiên Viên đế vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Mặc Ngôn, nói: “Lời nói là từ đáy lòng, ranh giới vô tận, trường sinh bất tử, nhưng nếu như mất đi người yêu nhất, thì đó chính là chuyện đáng sợ nhất. Cho dù ngươi có nắm giữ nhiều hơn nữa, được nhiều hơn nữa, cũng không thể xoay chuyển.”
Giọng Hiên Viên Nghĩa dần dần trầm thấp: “Tuy chỉ là trong mấy canh giờ ngắn ngủi, nhưng ta đã thấy nó giống như cả đời, ta thậm chí còn không dám nghĩ, nàng nếu như vạn nhất gặp bất trắc, thì nên làm gì, chỉ sợ ta đây có làm cái gì cũng không thể bù đắp, trừ phi ta có thể xoay chuyển thời gian, khiến thiên địa đảo ngược, bằng không, dù được nhiều hơn nữa, cũng không thể nào bù đắp được thứ đã từng mất đi.”
( Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com, mọi nơi reup lại là đang ăn cắp công sức edit).
Mặc Ngôn bất giác sửng sốt khi nghe xong Hiên Viên Nghĩa nói mấy lời này.
Y không ngờ rằng mình còn có thể sống lại trên đời. Xác thực, mất đi, thì không thể tìm về được, mặc cho ngươi có nhiều tài bảo, sự sống vô tận hơn nữa, cũng giống như bát nước đổ đi khó có thể đầy.
Trừ phi thời gian chảy ngược, lập lại một lần nữa.
Hai người cầm đuốc soi bóng đêm, nói xong việc Ma Nhân lại bắt đầu nhàn rỗi rức người, Hiên Viên đế là người hay nói, hiểu biết rất nhiều thiên nam địa bắc, những gì hắn thấy đều là những việc Mặc Ngôn chưa từng nghe qua.
Hai người từ Tiên giới trung thổ nói tới những chuyện lý thú ở Hiên Viên quốc, lại từ Hiên Viên quốc nói chuyện của Ma giới, cuối cùng đề tài đến trên người Thương Minh.
“Hiền đệ tuổi còn nhỏ, chỉ sợ đối với vị tôn chủ Ma giới không hiểu rõ nhiều. Tự mình sinh ra, chưa từng nghe qua hắn từng bước chân tới trung thổ đại lục. Ma giới tuy không đội trời chung cùng Tiên giới Trung thổ, nhưng vẫn bảo trì ít đi lại với nhau, nên hai bên vẫn tường an vô sự. Lần này tuy hắn đến Trung thổ, lại không kiêu căng làm việc, xem ra cũng không giống người tới gây sự, sau này ngươi đụng phải hắn, cũng không cần sợ sệt quá mức, ngươi phải biết thực lực của mình cách xa hắn, nếu như hắn muốn hại ngươi, căn bản không cần bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cả, chỉ cần lật một chưởng mà thôi.” ( Hây! Ựa…. Ha hả)
Mặc Ngôn từ khi bé nghe từng phụ thân nói qua đôi câu vài lời liên quan tới Thương Minh, sau đó mặc dù y đã gặp qua Thương Minh mấy lần, lại rất ít khi nghe nói tới chuyện của hắn, hiểu biết còn không sánh bằng Hiên Viên Nghĩa.
Mặc Ngôn nói: “Ta thấy hắn sẽ sinh ra sợ hãi, nghe nói hắn có thể nuốt ăn hơn một nghìn người tu tiên, có việc này hay không?”
Hiên Viên Nghĩa cười nói: “Nếu như hắn có bản lãnh này, chỉ sợ cả Trung thổ đại lục đều phải quy phục hắn, chứ cần gì phải lén lén lút lút hành tẩu? Trung thổ đại lục ta, đã tồn tại hơn trăm triệu năm, tu sĩ cao thủ nhiều vô số kể, thượng cổ thần chỉ ở xa không nói, chỉ nói sư phụ của ngươi, đệ tử đời thứ hai Côn Sơn Đan Dương Tử, đó chính là nhân vật nhất đẳng!”
Mặc Ngôn tuy rằng đang ở Côn Sơn, mười năm này đều bị Hồng Thông Thiên ép căng, liên tục luyện kiếm, căn bản không biết sư phó mình là nhân vật dạng gì, lúc này nghe Hiên Viên Nghĩa nói ra, trong lòng không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi từng gặp lão nhân gia sư phụ ta?”
Hiên Viên Nghĩa lắc đầu: “Khi còn bé ta từng gặp mặt ông một lần, Đan Dương Tử đạo pháp thâm hậu, tâm tính đạm bạc, chân chính là một phái tiên phong đạo cốt. Hắn chỉ tu hành ba trăm năm đã trong trăm ngày phi thăng, thiên tư, căn cốt đều là thượng tầng, nghe nói lúc trước ông chặt đứt tâm ma, luyện thành phá hiểu mười vạn kiếm, không ai có thể địch.
Sau đó Côn Sơn truyền tới trong tay sư huynh ngươi, tuy đang từ từ sa sút, đến hiện giờ trái lại không sánh được với các đại phái khác, nhưng thật ra sư huynh ngươi cũng có chút bản lãnh, chỉ do sư huynh ngươi lòng dạ thâm hậu, thế nhân không nắm rõ được thực lực chân thật của lão.”
Mặc Ngôn chưa bao giờ biết Côn Sơn có tiền bối cỡ đó, tỉ mỉ hỏi thăm sự tích sư phụ Đan Dương Tử trên danh nghĩa (2). Hiên Viên Nghĩa liền hỏi gì đáp nấy, kể Đan Dương Tử năm đó một mình bắt Long, bình định ác quỷ, ở Thủy Tinh cung ngộ đạo nói ra hết. Đan Dương Tử sáng tác ra tuyệt kỹ “Phá hiểu mười vạn kiếm”, càng làm cho tất cả mọi người nghe tiếng đã sợ mất mật, thấy người liền biến sắc. Đan Dương Tử quản lý Côn Sơn một thời gian, chính là trong thời gian Côn Sơn cực thịnh, lúc đó vị trí Côn Sơn nằm giữa biển, bất luận ở đâu gặp nạn, đều chịu đi giúp đỡ, bất kể là ai, nghe thấy hai chữ Côn Sơn, đều xuất phát ra sự kính nể từ nội tâm.
(2): hữu danh vô thực, vì ẻm có gặp bao giờ đâu ^.^
Mặc Ngôn ở Côn Sơn, không có ai kể cho y những chuyện này, lại còn là sư thúc, các đệ tử Côn Sơn khác thấy y là kính nể rất nhiều, nên không dám thân cận.
Còn Hồng Thông Thiên mười năm qua chỉ sợ những lời lão nói với y, không vượt qua một trăm câu, hơn nữa trong một trăm câu này, còn có chín mươi chín câu đều bảo y phải nỗ lực cố gắng, đốc thúc luyện kiếm.
Ngay cả kiếp trước, Mặc Ngôn ở trong Côn Sơn, những gì nghe thấy đều là Hồng Thông Thiên ghê gớm ra sao, còn các chuyện đời trước, cực ít nghe nói.
Hai kiếp gộp lại, cũng chỉ có Hiên Viên đế hiện giờ mới đàm chuyện với y như thường, nói về tổ tiên Côn Sơn năm đó, còn than thở không ngớt, thấy rõ Mặc Ngôn say mê trông ngóng.
Hiên Viên đế kể một loạt sự tích về Đan Dương Tử, không khỏi than thở: “Đáng tiếc, năm đó Côn Sơn uy danh hiển hách, nhưng do môn hạ đệ tử gặp nạn biển, hầu như chết hết. Sống sót chỉ còn sư huynh Hồng Thông Thiên người cùng mấy tên đệ tử vô dụng khác. Đan Dương Tử phi thăng, Côn Sơn không người chưởng quản, Hồng Thông Thiên mới nhân cơ hội này ra chức trách lớn. Kết quả cho dù
lão có điều hành mấy trăm năm, cũng không còn thịnh vượng như Côn Sơn trước đó nữa.”
( Gặp ta mà có mấy đệ tử vô dụng, thà chạy chứ ở lại chịu chết cho mấy tên đệ tử, dù sao thì sau này chúng nó cũng không bằng ai mà phải hi cmn sinh như vậy).
Mặc Ngôn nghe Hiên Viên đế kể xong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, muốn biết càng nhiều chuyện về Côn Sơn, thuận tiện nói: “Sư phụ ta là đệ tử đời thứ hai Côn Sơn, vậy đại ca có biết đệ tử đời thứ nhất Côn Sơn ra sao không? Khai sơn tổ sư là người thế nào?”
Hiên Viên đế lắc đầu: “Tổ sư Côn Sơn quá xa xưa, người biết ông, phần lớn không phải đã chết, thì đã phi thăng. Phóng tầm mắt thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có tôn chủ Ma giới có thể biết một, hai. Côn Sơn chắc có ghi chép về tổ sư, ngươi cũng có thể đi hỏi sư huynh ngươi, có lẽ lão biết được.”
Mặc Ngôn nghe xong, một trái tim bất giác bay trở về Côn Sơn, thầm nghĩ khi trở về, nhất định phải tới Tàng Kinh Côn Sơn xem điển tích về tổ tiên.
Hai người toạ đàm, bất giác mặt trời phía Đông đã bay lên, Hiên Viên đế đưa Mặc Ngôn đi ra ngoài, dặn dò: “Hiền đệ, tâm tư ngươi đơn thuần, ở một số lúc, không nên quá mức tin tưởng người bên ngoài.”
Mặc Ngôn sững sờ, hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Hiên Viên đế nói: “Tối hôm qua cái gì ngươi cũng nói với ta, nếu như ta có nửa phần xấu tâm, chỉ sợ ngươi đã vạn kiếp bất phục. Nói ngươi cùng Ma giới tư thông tội danh đã là nhẹ, nói ngươi là gian tế Ma giới, đó mới là tội trăm miệng cũng không thể bào chữa.”
Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ Hiên Viên đế sẽ nhắc nhở cho y những chuyện này, không khỏi cảm kích trong lòng, y nói: “Ta nhớ rồi, cám ơn đại ca. Có điều ta biết đại ca là người tốt, tin được.”
Hiên Viên đế thở dài dừng bước, sau một chốc nói: “Phải biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nhưng ngay cả lòng người, cũng sẽ có lúc thay đổi. Sau này phải nhớ kỹ, chuyện không nên nói, ngay cả chính ta, cũng không nên nói.”
Mặc Ngôn gật đầu, tuy y đã nói với Hiên Viên đế mình đang trộm luyện tiên pháp, nhưng vẫn đem chuyện bản thân là huyết thống thượng cổ thần chỉ giấu chặt. Y biết lòng người dễ đổi, nhưng cũng biết, bản tính khó dời.
Bản tính Hiên Viên đế, y biết rõ, đáng tin được.
Mặc Ngôn cáo từ, đi ở trong nắng sớm, Hiên Viên đế ở sau lưng nhìn bóng lưng y, chỉ cảm thấy bóng lưng kia vô cùng gầy gò cô đơn, lại liên tưởng đến mười năm trước Ngụy Tồn Trung từ Côn Sơn trở về kể lại các chuyện ở lễ tang, đột nhiên nói: “Hiền đệ, xin dừng bước.”
Mặc Ngôn quay đầu lại, lại nghe Hiên Viên đế nói: “Ngươi và ta vừa thấy hợp ý, nếu ngươi không chê, chúng ta liền thừa dịp chúng tiên còn ở, kết nghĩa kim lan thế nào?”
Hiên Viên đế cảm kích Mặc Ngôn cứu mình thê tử, đêm qua nói chuyện lại vô cùng ăn ý, thật lòng muốn giúp y một tay, đề điểm vài câu, giáo dục cho y, nhưng lại không có lập trường.
Bây giờ nhân cơ hội này kết làm huynh đệ, ngược lại sẽ thuận tiện chăm sóc cho y sau này.
Mặc Ngôn dù chưa hiểu rõ tâm ý Hiên Viên đế rõ ràng, nhưng từ lâu đã cảm thấy hắn vô cùng thân thiết, giống như một người huynh trưởng, khuyên bảo đều là lời vàng ngọc, liền vui vẻ cười nói: “Được!”
Hiên Viên Nghĩa đại hỉ, triệu tập chúng tiên tuyên bố việc này, rồi lập lời thề đốt hương, cùng Mặc Ngôn kết bái làm huynh đệ.
Sau khi hai người bái tám lần, Hiên Viên đế đứng dậy, cất cao giọng nói: “Từ nay về sau, Mặc tiên trưởng chính là anh em ruột của ta, nếu ai bắt nạt y, chính là bắt nạt ta! Nếu như có ai muốn gây bất lợi cho y, thì cần phải ngẫm lại, có chọc nổi Hiên Viên quốc ta không!” Lúc nói lời này, ánh mắt Hiên Viên Nghĩa quét về phía cha con Hồng thị.
Hồng Thông Thiên nói: “Có Hiên Viên đế làm nghĩa huynh, sư đệ thực sự có phúc lớn. Có điều Hiên Viên đế yên tâm, Côn Sơn ta cũng không phải quả hồng mềm! Nếu ai dám tìm sư đệ ta gây phiền phức, Hồng Thông Thiên ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!”
Hiên Viên Nghĩa chậm rãi nói: “Vậy rất tốt!”
Chúng tiên dồn dập tới chúc mừng, Hiên Viên đế đãi yến tân khách lần hai, chúng tiên ở lại vài ngày, mới dần dần rời đi.
Từ khi Mặc Ngôn cùng Hiên Viên Nghĩa kết nghĩa, hầu như mỗi ngày Hiên Viên Nghĩa đều muốn triệu kiến Mặc Ngôn, trái lại cha con Hồng thị lại không gặp được y.
Hồng Nho Văn đi tìm Mặc Ngôn ba lần, mỗi lần đều nói y được Hiên Viên đế gọi đi rồi.
Hồng Nho Văn trong lòng không thích đến cực điểm, liền ngay cả bộ tộc Bạch thị rời đi, Bạch Liên cáo từ hắn cũng không đưa tiễn, chỉ ở cửa chờ Mặc Ngôn trở về.
Mặc Ngôn cũng biết Hồng Nho Văn đang ôm cây đợi thỏ, cho nên rất ít trở về phòng, Hồng Nho Văn trong một ngày đã vồ hụt ba, bốn lần, bất giác nôn nóng hẳn lên, đúng lúc biết tin Nhạc Phong ở lại Côn Sơn do không cẩn thận bị cự sa trong biển gây thương tích, Hồng Thông Thiên liền dựa đó cáo từ Hiên Viên đế, định ra ngày kia khởi hành.
Trong vòng mười ngày này, Hiên Viên đế đã truyền thụ cho Mặc Ngôn một trận pháp thoát thân, hắn mệnh cho Mặc Ngôn biểu diễn cho mình xem, chỉ điểm thêm xong thì nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, thôi thúc trận này, cho dù là nhân vật lợi hại ra tay với ngươi cỡ nào, ngươi cũng có thể chạy trốn tới ngàn mét. Có cái chỉ dùng được một lần, cần sau một canh giờ tiếp theo mới có thể dùng tiếp. Đáng tiếc ngươi lập tức phải đi, nếu như ở lâu thêm ít ngày, ta cũng có thể dạy ngươi nhiều hơn một chút.”
Mặc Ngôn vô cùng cảm kích đối với việc Hiên Viên đế tỉ mỉ chỉ dạy, nhưng mình là người Côn Sơn, huống chi còn là Nhạc Phong bị trọng thương, đương nhiên phải chạy về.
Buổi chiều, Hồng Thông Thiên mang theo đệ tử ở trong thành chọn mua vật phẩm, Hồng Nho Văn vẫn ở cửa phòng Mặc Ngôn ôm cây đợi thỏ, Mặc Ngôn không chỗ có thể đi, chợt nhớ tới Thương Minh.
Ngày đó Thương Minh ở trong hang bỗng nhiên trở mặt, sau đó lại còn kiềm chế rít gào kêu rên, làm cho Mặc Ngôn cảm thấy bất an.
Hay là, đi xem thử hắn một chút, xem hắn còn ở chỗ đó, có bình an hay không.
Mặc Ngôn ra khỏi cửa cung liền chọn đường vòng mà đi, từ cửa Bắc ra khỏi thành, xác định phía sau mình không có ai theo dõi, mới đi về phía sơn động ngày đó.