Bạch Liên được Kim lão gia tử đưa về suốt đêm, lúc Hồng Nho Văn còn đang nằm mộng, khi hắn tỉnh lại, nhớ tới nội dung đêm qua Bạch Liên sở cầu, bắt đầu xoắn xuýt.
Có nên đáp ứng y đi cầu hôn không đây? Chẳng phải sẽ làm Mặc Ngôn không vui hay sao? Ngỗ nghịch sư thúc là chuyện Hồng Nho Văn tuyệt đối không dám làm.
Nêu hắn không đáp ứng thì sao? Liên đệ đã đủ đáng thương, đặc biệt là lúc y dựa vào vai hắn khóc tố, làm tim Hồng Nho Văn cũng muốn vỡ ra.
Hồng Nho Văn ở tại chỗ xoắn xuýt vạn phần, còn chưa quyết định phải nên làm gì thì, chợt thấy Nhạc Phong đi vào, không nói câu nào tức giận mắng hắn một trận, rồi muốn tự mình áp giải hắn về Côn Sơn.
Hồng Nho Văn không chịu, quát mắng: “Ngươi cũng chỉ là đồ đệ của cha ta mà thôi, sao lại dám quá đáng với ta như vậy? Dù ngươi tự cao tự đại, cũng phải do sư thúc ra lệnh! Mặc sư thúc có đuổi ta trở về không? Ngươi dựa vào cái gì…”
Nhạc Phong hừ một tiếng dài: “Đây chính là ý của sư thúc, bảo ta áp giải ngươi về Côn Sơn, không được tùy ý ra ngoài nữa!”
Hồng Nho Văn không thể tin tưởng, hắn cướp trước một bước, tóm chặt cổ áo Nhạc Phong: “Ngươi nói bậy, y sẽ không đối xử với ta như vậy, y có chuyện gì, tại sao không tự mình đến nói với ta, ngươi… Nói không chừng trong lòng ngươi có tư…”
Nhạc Phong nghe hắn nói càng ngày càng kỳ cục, dứt khoát bịt miệng hắn lại rồi nhét vào trong túi càn khôn, dùng dây thừng tiên Côn Sơn cột chặt túi càn khôn lại, xong xuôi liền đem Hồng Nho Văn mang về Côn Sơn chậm rãi giáo huấn.
Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên vừa rời đi, Kim lão gia tử liền ra nghiêm lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào nhắc lại mấy lời đồn đãi bất kham.
Lão biết mấy lời đồn đều do Bạch Liên tung ra, tuy rất cáu giận y, nhưng vẫn có phần bao che. Lo lắng Mặc Ngôn sẽ cắn việc này không bỏ, cho nên ra lệnh cực nghiêm, nếu kẻ nào còn đề cập tới, sẽ giết lập tức, ngay cả đề cập sau lưng, cũng giết!
Cùng ngày có một tên lão bộc Kim gia không tin tà, ở sau lưng lẩm bẩm một câu, trùng hợp đúng lúc Kim Tham Thương đang nổi nóng nghe thấy, rên còn chưa được một tiếng liền bị đánh chết, người nhà họ Kim từ đó không dám nói lung tung nửa chữ nữa.
Lời đồn linh tinh chỉ trong một đêm, do Bạch Liên cùng Hồng Nho Văn gây nên sóng gió nhỏ coi như lắng lại, bắt đầu có thể làm chính sự.
Cùng ngày mọi người liền giả ý rời khỏi Kỳ Phong Thành, Kim gia để lại chí bảo Huyết Linh châu làm mồi nhử, do Kim Hậu Đức trông coi.
Huyết Linh châu là bảo bối tiên viên Kim gia, đối với người tu tiên mà nói, chỉ có công hiệu bình thường. Ngược lại đối với Ma Nhân nó lại quý giá dị thường, quý giá đủ làm cho đối phương biết rõ đó là cái tròng, cũng nguyện đánh cược tính mạng nhảy vào.
Mặc Ngôn cùng Kim lão gia tử nhất trí cho rằng Ma Nhân sẽ không xuất hiện ngay khi họ rời đi, cho nên hạ lệnh cho thuyền chạy đủ hai ngày, Côn Sơn cùng cao thủ Kim gia mới lén lút trở về, nấp trong Kỳ Phong Thành ôm cây đợi thỏ.
Mọi người thu hồi tiên khí, bất động mai phục. Rốt cuộc tới ngày thứ mười mặt trăng từ tròn trở thành lưỡi liềm, đợi được.
Lúc nửa đêm, trăng non treo lơ lững giữa trời, một đoàn bóng đen lặng yên không một tiếng động trồi lên từ lòng đất.
Mặc Ngôn cùng Kim lão gia tử đều khẩn trương, mơ hồ còn có chút hưng phấn, bọn họ biết tối nay sẽ bắt sống được một Ma Nhân, hỏi ra thứ cần biết.
Ai ngờ bóng đen kia trồi lên từ mặt đất xong, liền dần dần hợp lại, hóa thành hình người, rồi phát ra một tiếng thét chói tai.
Theo tiếng thét này, lại có thêm ba khí đen trồi ra từ mặt đất.
Ba khí đen tụ lại trên đất thành hình thành hình người xong, cũng rít gào, triệu hoán càng nhiều Ma Nhân hơn.
Cứ thế, một kẻ triệu hoán ba kẻ, ba kẻ triệu hoán chín kẻ, chỉ trong phút chốc, toàn bộ Kỳ Phong Thành, lục tục xuất hiện hơn một nghìn tên Ma Nhân!
Kim lão gia tử thầm kêu một tiếng không ổn! Lần này vừa mai phục không được, ngược lại còn nhảy vào tròng kẻ địch!
Tất cả người trong Kỳ Phong Thành gộp lại cũng chỉ gần năm mươi, Ma Nhân chí ít cũng phải một ngàn, tính ra phải đối mặt ít nhất hai mươi lần kẻ địch!
Kim lão gia tử nhịn không được liếc nhìn Mặc Ngôn bên cạnh, y chỉ mới hai mươi lăm tuổi, tuy rằng có bối phận cao, nhưng lại không hữu dụng. Lão vốn còn tưởng chỉ có hai, ba tên Ma Nhân, bản thân lão có thể lo được, ai ngờ lại xuất hiện hơn một nghìn tên Ma Nhân.
Nếu như Nhạc Phong, Hồng Nho Văn, Kim Tái Vật không rời đi, may ra còn có phần thắng, nhưng ba người kia vì chuyện Mặc Ngôn hỏi tội, đã rời khỏi Kỳ Phong Thành, làm cho phe lão tổn thất thực lực rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Kim Tham Thương có chút oán giận Mặc Ngôn không có bản lãnh gì, còn thành kẻ vướng chân đồng minh.
Mà lúc này có oán giận cũng không còn cách nào, có giết y cũng không làm được chuyện gì, Kim Tham Thương hối hận bản thân đã phán đoán sai lầm, cùng lo lắng an nguy cho đứa con lớn nhất Kim Hậu Đức.
Kim Hậu Đức bị để lại làm mồi dụ trông coi Huyết Linh châu, lúc này đang bị Ma Nhân vây quanh, đã không còn may mắn tìm được đường thoát thân.
Từ lúc hắn nhìn thấy Ma Nhân đầu tiên xuất hiện, đã cảm thấy việc lớn không ổn, đến khi hắn nhảy lên đầu tường, đưa mắt nhìn bốn phía, đám Ma Nhân đã giống nhuỷ triều, xuyên qua đường phố trong thành vọt tới hướng hắn.
Kim Hậu Đức nhìn thấy nhiều Ma Nhân cùng xuất hiện một lúc, tự biết đường chết khó thoát, hắn không muốn để Huyết Linh châu sau khi chết rồi rơi vào tay Ma Nhân, liền hợp hai tay lại, dùng hết toàn bộ pháp lực ép xuống Huyết Linh châu.
Phốc! Huyết Linh châu ở dưới công kích lớn nát thành bụi phấn, theo gió phiêu phiêu, cứ như vậy bị hủy.
Đám Ma Nhân vì Huyết Linh châu mới kéo đến đây, lúc này thấy đồ bị hủy, cùng nhau phát ra tiếng thét dữ tợn, nhào về phía Kim Hậu Đức.
Kim Tham Thương sốt ruột cho ái tử, biết rõ bản thân khó mà chống đỡ dưới công kích của hơn một nghìn Ma Nhân, cũng đúng vào lúc này, đã không kiềm chế nổi nữa, vận khí phi kiếm, bay về phía con trai, muốn cứu ái tử ra khỏi chỗ Ma Nhân vây quanh.
Ngay lúc lão nhảy lên mũi kiếm, một vệt sáng trắng vượt qua lão phá không mà bay, Kim Tham Thương cả kinh, nhìn về phía trước, chỉ thấy Mặc Ngôn còn đi sau mà đã đến trước, nhanh hơn lão một bước ra tay rồi.
Kim Tham Thương kinh hãi, hét lên: “Mặc lão đệ không phải là đối thủ…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh tay Mặc Ngôn khẽ giơ, mấy chục khối linh thạch vọt ra không trung, phát ra ánh sáng màu lục nhạt.
Tia sáng dưới chú niệm của Mặc Ngôn tăng mạnh, bảo phủ tất cả Ma Nhân vào trong, theo thần chú Mặc Ngôn đọc ra, linh thạch bố trí trận pháp cũng sinh ra ảo giác, giống như Hồng Thủy Mãnh Thú, như Quỷ đói Địa Ngục, đủ loại kết giới phiền phức hỗn loạn, Ma Nhân rõ ràng đã cách Kim Hậu Đức chỉ còn cách xa một bước, lại không thể xông tới trước mặt.
Kim Tham Thương vừa mừng vừa sợ, có thế nào cũng không ngờ được, Mặc Ngôn
sẽ dùng tuyệt chiêu ” Khốn thú” trận của Hiên Viên đế.
Khốn thú trận là chiêu Hiên Viên đế thường dùng để đối chọi quân địch, cũng là một chiêu có lực sát thương lớn nhất, thường thường có thể nhốt rất nhiều kẻ địch, xem như thắng lợi hoàn toàn.
Trận pháp này có thể nói là bí mật bất truyền của Hiên Viên quốc, ở đây ngoại trừ Kim lão gia tử không một ai nhận ra, ngay cả Kim Tham Thương cũng chỉ gặp qua Hiên Viên đế dùng qua trận này một lần.
Kim Tham Thương rất bất ngờ, Mặc Ngôn lại học được tuyệt học của Hiên Viên đế!
Lão nhìn linh thạch giữa trời không ngừng biến ảo, nhận ra đám linh thạch kia đều là chí bảo Côn Sơn, Hồng Thông Thiên bình thường cũng không dám lấy ra. Một Mặc Ngôn nho nhỏ không ngờ lại còn có bản lãnh này, không những có thể xuất ra đại trận, mà còn được lĩnh tài bảo Côn Sơn.
Kim Tham Thương vừa mừng vừa sợ, lập tức thu hồi tâm tình xem thường Mặc Ngôn lúc trước, chạy tới giúp đỡ.
Mặc Ngôn ngự kiếm bay xuống, đi ngang qua Kim Hậu Đức, thuận lợi kéo hắn nhảy lên phi kiếm của mình.
Phi kiếm ở giữa không trung bay một vòng, bay về phía mặt biển.
Tu vi Mặc Ngôn còn cách xa so với Hiên Viên đế, nên Khốn thú trận cũng chống đỡ không được thời gian dài.
Hai người còn chưa bay ra Kỳ Phong Thành, linh thạch dùng để bày trận đã bị quần ma đập vỡ tan tành.
Chúng ma bay ra khỏi đại trận, phân biệt phương hướng xong, liền đuổi theo Mặc Ngôn cùng Kim Hậu Đức.
Mặc Ngôn cùng Kim Hậu Đức bay ở phía trước, Ma Nhân hóa thành khí đen cuồn cuộn đuổi theo phía sau, thật giống như hồng thủy dâng trào đang truy đuổi giun dế chạy trốn.
Kim Tham Thương thấy thế, biết tu vi Mặc Ngôn không cao, tất nhiên sẽ không đủ sức bay nhanh để thoát thân. Lão ngự kiếm chạy tới cứu giúp, lại không ngờ mới bay được chừng mười thước, liền nhìn thấy Mặc Ngôn ngự kiếm tăng tốc, tốc độ còn nhanh hơn con trai lão!
Không những nhanh, lại còn trong lúc đang ra sức ngự kiếm thoát thân, ra tay chém giết Ma Nhân đang đuổi tới gần!
Kim Hậu Đức đã hơn trăm tuổi, mà Mặc Ngôn năm nay mới 25 tuổi! Một tu sĩ trẻ 25 tuổi, tu vi đã bằng người trăm tuổi, Kim Hậu Đức từ nhỏ khổ tu không phân cao thấp, làm cho Kim Tham Thương càng thêm khâm phục Mặc Ngôn, lão chỉ ngẩn người một giây, liền bay nhanh tới, đưa tay nắm lấy con trai, giúp hắn chạy trốn, hai cha nhìn phía mặt biển mà bay.
Kim Tham Thương đem con trai vừa vượt qua nguy hiểm xong, liền muốn quay lại cứu Mặc Ngôn, thì đã không kịp.
Mặc Ngôn bị Ma Nhân biến hóa thành khí đen chiếm nuốt, căn bản nhìn không thấy bóng người đâu nữa.
Kim Tham Thương căng thẳng, cảm thấy tiếc hận. Bạch quang lẫn trong khí đen tăng mạnh, thoáng như một cột sáng, từ dưới mặt đất đâm thẳng bầu trời.
Mặc Ngôn mặc bạch y phiêu phiêu trong gió, đứng ở bên trên cột sáng màu trắng, lúc trước còn đạp phi kiếm dưới chân, lúc này ở dưới tâm pháp thôi thúc, hóa thành ngàn vạn ảnh kiếm, chém xuống Ma Nhân.
Ngàn vạn ảnh kiếm như thanh quang gió mát, phát ra tiếng kêu ong ong, mỗi một chiêu thức ảnh kiếm đều khác nhau, chuyên tấn công chỗ yếu sơ hở kẻ địch. Mà tất kiếm chiêu kia, đều sử dụng trong một lúc.
Mặc Ngôn chỉ khẽ quát một tiếng “Chém”! Liền nghe thấy hơn một nghìn tên Ma Nhân cùng lúc kêu gào thảm thiết, đầu lâu dồn dập rơi xuống đất!
Kim Tham Thương nhận ra chiêu này, chính là tuyệt kỹ thành danh một trong tuyệt chiêu trong “Phá hiểu mười vạn kiếm” của Đan Dương Tử, là lấy ít địch nhiều. Nhưng lão nghĩ thế nào cũng không ra, Mặc Ngôn sẽ học được tuyệt kỹ, còn lấy sức lực của một người, chém đầu hơn ngàn Ma Nhân!
Năm trước Kim Tham Thương ở phía Nam tiên viên, tuy có nghe người ta nói Mặc Ngôn đánh đuổi đám tán tiên chạy đến Côn Sơn gây sự, lão chỉ cho rằng hơn nửa đều do có Hồng Thông Thiên ra tay, còn Mặc Ngôn nhỏ tuổi, sao đủ lực chiến quần hùng?
Mà hiện giờ Kim Tham Thương tận mắt nhìn thấy cảnh này, ngoài sự dự đoán của lão, kinh hãi rơi xuống biển.
Trong một giây rơi vào biển kia, lão mới nhìn rõ, Mặc Ngôn cầm là Thu Thủy kiếm của Đan Dương Tử.
Nước biển lạnh lẽo thấm vào da thịt Kim Tham Thương, lão nhìn Mặc Ngôn cùng Ma Nhân đấu pháp, cảm thấy ơn lạnh từng trận.
Lão không khỏi tưởng tượng nếu như cùng Mặc Ngôn đấu pháp, ai sẽ là người thắng?
Nếu nói riêng về pháp lực đạo hạnh tu vi, Mặc Ngôn còn kém xa, khẳng định sẽ không sánh bằng.
Mặc dù Mặc Ngôn còn đang nghiên tập trận pháp, được Hiên Viên đế chân truyền; học “Phá hiểu kiếm”, kiếm chiêu tinh diệu khó lường. Nếu thật sự cùng y làm kẻ địch, chém giết lẫn nhau, đến cuối cùng ai thua ai thắng, còn phải đánh một dấu chấm hỏi! Nếu như y cùng lão kết oán, muốn đánh lén ám sát lão, thì lão sẽ có mấy phần chắc chắn có thể tránh thoát?
Kim Tham Thương không biết sau lưng để lạ là nước biển hay mồ hôi lạnh, mà bất luận đó là cái gì, lão cũng không dám xem thường Mặc Ngôn nữa, lúc trước lão còn oán hận Mặc Ngôn, cho rằng do y cố ý tìm Bạch Liên tra tội, làm lão không còn mặt mũi. Nhưng hôm nay khi thấy Mặc Ngôn ra một chiêu xong, lại cảm thấy vui mừng.
Phải biết, Mặc Ngôn là một cường giả, không cần cùng loại tu vi thấp kép như Bạch Liên chơi trò tâm cơ thủ đoạn? Nói thẳng là không muốn để ý, giết Bạch Liên thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay, chính lão còn chưa chắc dám tìm Côn Sơn xúi quẩy vì Bạch Liên. Cho dù có chạy tới, chưa chắc sẽ chiếm được tiện nghi!
Kim Tham Thương bắt đầu cảm kích Mặc Ngôn, cảm kích vì y chịu tha cho Bạch Liên một mạng.