Trọng Đăng Tiên Đồ

Dây dưa (Hạ)


trước sau

Thương Minh ôm Mặc Ngôn chặt hơn, con ngươi vẫn trầm ám, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Đừng nhúc nhích… Ta không muốn thương tổn ngươi nữa…”

Mặc Ngôn lúc này mới thấy ở cổ hơi đau, y đưa tay xoa xoa cổ, ở đó có vết sẹo chưa khép miệng. Cùng lúc, nhận ra bản thân lại suy yếu vô lực hết mức, điều này làm cho y kinh ngạc vạn phần.

“Chuyện gì xảy ra?” Mặc Ngôn hỏi.

Thương Minh ôm Mặc Ngôn từ phía sau, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, phun ra khí nóng muốn cháy da y: “Chẳng lẽ ngươi không nhớ gì sao?”

Lông mày Mặc Ngôn khẽ nhíu, sau một lát mới nhớ ra tất cả những gì xảy ra trong ảo giác.

Thương Minh bay ra từ tay áo, còn y bị khói xanh quây kín, ở trong đó rơi vào ảo giác, giãy dụa trầm luân.

Điên cuồng đến cực điểm, cùng gương mặt quen thuộc, điên đảo phiên phúc, cùng với nụ hôn sâu làm mặt y nóng muốn sốt.

Y còn nghĩ đó chỉ là mộng cảnh, là ảo giác, có lúc là người, có lúc là rồng, khiến cho y không phân biệt được giữa hiện thực mà ảo giác.

Thế nhưng bây giờ, y trần truồng ngồi vào lòng Thương Minh, mà thứ nóng hổi vẫn đang cọ vào phía sau của y.

Mặc Ngôn thần trí thanh tỉnh, nghĩ lại một lượt liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Trên cổ truyền tới cảm giác hơi nhói, cùng với sự vô lực cả người như bị mất máu, hiểu rõ nói cho y một chuyện.

Ở trong ảo cảnh cùng y dây dưa, giúp y thư giải mỗi lần, nam nhân khi bị ngột ngạt khó nhịn uống máu y, chính là Thương Minh! Đó không phải ảo cảnh, đó là…Chuyện xảy ra trong mười ngày qua.

Mặc Ngôn giương mắt, nhìn Thương Minh, con ngươi của hắn vẫn trầm ám, bản thân đã thư giải qua nhiều lần, mà hắn lại không chiếm được bất kỳ thoải mái nào.

Cho dù có hơi xấu hổ, nhưng Mặc Ngôn vẫn theo suy nghĩ có qua có lại ( cho toại lòng nhau), dùng tay nắm chặt đồ vật vẫn đang cọ phía sau mình.

Giọng y hơi run, mặt nóng muốn chết, không dám nhín thẳng Thương Minh, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi… Lại cứu ta lần nữa… Ta… Ta biết chắc ngươi rất khó chịu… Để ta giúp ngươi.”

Thương Minh rên một tiếng, cho dù hắn có sức mạnh xoay vần trời đất, thì lúc này hoàn toàn vô lực kéo tay Mặc Ngôn ra.

Khi Mặc Ngôn nắm chặt vật cứng đã cương cứng mười ngày, Thương Minh liền vươn mình, đặt y ở dưới thân.

“Ngươi như vậy rất nguy hiểm…” Giọng Thương Minh trầm xuống, “Ta sẽ không nhịn được muốn ngươi…”

Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, sau đó, y nhẹ nhàng gật đầu: “Ta yêu ngươi.”

Thương Minh ngẩn người: “Cái gì?”

Mặt Mặc Ngôn nóng lên, y chủ động nhào tới hôn hắn, giọng nói mơ hồ: “Ngày đó ngươi hỏi chuyện của ta, giờ ta trả lời ngươi. Ta yêu ngươi… Ta vẫn… Yêu ngươi “

Thương Minh nghiêng thân áp xuống Mặc Ngôn, mặt hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, ở dưới cái lạnh của vùng băng tuyết, vô cùng ấm áp.

Thương Minh nhìn Mặc Ngôn một lát, nhẹ nhàng cúi đầu hôn môi y.

Hoàn toàn không giống nụ hôn như vũ bão trước đây, nụ hôn hiện giờ vô cùng ôn nhu, càng thêm triền miên, Mặc Ngôn vẫn cảm nhận được thứ kia của Thương Minh đang cọ vào người, làm thứ kia của y cũng cứng theo.

Thương Minh khẽ liếm duyện hôn y, giống như sợ sẽ làm vỡ trân bảo vậy.

Mặc Ngôn đưa tay ra, ôm cổ Thương Minh, chưa bao giờ có cảm giác động tâm như lúc này, ôm chặt Mặc Ngôn, làm hắn mê muội không ngừng.

Rời đôi môi, Thương Minh đưa tay ôm lấy eo Mặc Ngôn, hơi dùng lực, hai người liền dán sát vào nhau.

“Ta yêu ngươi!” Thương Minh thấp giọng nói, dùng mũi cọ cọ mũi Mặc Ngôn, lại một trận hôn điên cuồng tiếp diễn.

Trong nháy mắt, cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng có tràn vào đáy lòng Mặc Ngôn, y ôm chặt Thương Minh, cảm nhận vật cứng đang cọ vào người, mỗi một lần cọ qua, đều mang tới cảm giác run rẩy khó có thể diển tả, từ đáy lòng của y thẳng tới mũi chân.

Mặc Ngôn đưa tay chen vào tóc nam nhân, mái tóc có phần sơ cứng khi sờ vào mang tới cảm giác rung động.

Y khép mắt lại, chuẩn bị kỹ càng tất cả.

Nhưng điều làm y sợ hãi từ đầu tới cuối lại không xảy ra, Thương Minh chỉ ôm hôn y, bàn tay lớn nắm chặt chỗ đó của hai người, tuốt động lên xuống.

Đây là lần thứ hai hai người thân mật, kề sát, không có nửa phân ngăn cách.

Mặc Ngôn khẽ thở nhẹ trong lòng, y thấp giọng hỏi: “Tại sao…”

Rõ ràng hắn đã nhịn lâu như vậy, rõ ràng y đã không chống cự, nhưng hắn không hề…

Thương Minh không lên tiếng, hơi thở trầm thấp gấp gáp, hắn hơi nghiêng người, cách ra một khoảng nhất định, để tay dễ dàng tuốt động hơn.

Mặc Ngôn cũng không hỏi lại, tất cả cảm quan trên người y đều tập trung vào thứ bị nắm chặt.

Hạ thân hai người dán chặt vào nhau, gân xanh nổi lên dán chặt vào từng chỗ mẫn cảm, cuối cùng cùng nhau bắn ra.

Chất nhầy màu trắng dính đầy bụng, Thương Minh đặt Mặc Ngôn ở trên người, không ngừng thở dốc.

Mặc Ngôn đưa tay ôm hắn, không ngừng hôn hắn.

Mãi đến khi Thương Minh kéo y ra, giọng đã hơi nặng nề: “Ta kiềm chế không được bao lâu, trước khi ngươi tỉnh lại, đã uống máu ngươi, nên vừa nãy mới khống chế được.”

Mặc Ngôn hơi xấu hổ, cảnh tượng này, dường như y đang chủ động đòi hỏi.

Y xoay người, đi được hai bước, để thân thể ngâm vào trong biển, nước biển lạnh lẽo liền làm lạnh thân thể y, nhưng chỗ dưới thân vẫn còn đỏ.

Thương Minh ngồi trên bờ phía sau nhìn y, cảm thấy khí tức đã dần bình ổn, mới từ từ đi qua, đi xuống biển, đưa tay đem y ôm vào trong ngực.

“Không phải như ngươi nghĩ…” Thương Minh thấp giọng giải thích, “Ta là Long, Long thần.”

Mặc Ngôn quay đầu, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Thương Minh dùng đầu chặn Mặc Ngôn lại: “Cự Long bình thường phát tình, chỉ cần mười năm, còn ta một khi bắt tay vào làm, không phải trăm năm thì không thể dừng được.”

Mặc Ngôn rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe thấy điều này. Thật ra… Y không hiểu rõ gì về thân thể Thương Minh.

Mặc Ngôn nhỏ giọng nói: “Hóa ra là vậy… Ta chỉ biết, Long bản tính dâm, còn tưởng rằng… Tưởng ngươi không có hứng thú gì
với ta.” Nói xong câu này, cổ Mặc Ngôn đã đỏ thành con tôm luộc, y cũng không biết, tại sao có thể nói được lời mà người khác khó có thể mở miệng.

Hay do vừa nãy y bị hắn đặt ở dưới thân, cảm giác trân trọng hôn sâu khiến y trầm luân, cho nên mới muốn càng nhiều hơn nữa.

Thương Minh dùng lực, làm cánh tay ôm chặt y vào lòng: “Ta muốn cùng ngươi làm đến một trăm năm… Thậm chí một ngàn năm cũng muốn. Có điều, tu vi của ngươi bây giờ, chưa chịu được cùng ta rơi vào hỗn loạn hồ đồ.”

Mặc Ngôn kỳ quái nhìn Thương Minh.

Mặt Thương Minh hơi ửng đỏ, cũng không hiện rõ: “Long Tộc phải tiết mười lần, mới đạt tới đỉnh điểm. Khi đó mới hiện ra chân thân, một đòn tối hậu, mãi đến khi rơi vào hỗn loạn cuối cùng. Ta gặp qua không ít Cự Long, chọn sai đối tượng giao phối, trong lúc sống còn mất đi thần trí, xé rách bụng người họ yêu. Cũng từng gặp qua có người bị nuốt tươi mà chết… Ta không muốn thương tổn ngươi… Lấy tu vi của ngươi bây giờ, không ngăn được lần cuối lúc ta phát điên.”

Hắn hơi cúi đầu, hôn y, dịu dàng như tơ lụa quấn quanh đầu ngón tay: “Ta yêu ngươi, ta không muốn mất ngươi… Cho nên ta nguyện ý chờ, nguyện ý... Chờ tới ngày ngươi có thể chịu được.”

Mặc Ngôn hôn trả hắn, chợt nhớ tới chuyện kiếp trước.

Trong biển sâu, Thương Minh cùng y triền miên mấy tháng, hắn mới chỉ bắn một lần, rồi làm y hôn mê đuổi về Côn Sơn.

Sợ là không muốn thương tổn y mới làm vậy?

Sau biến cố, hắn vẫn không xuất hiện, cũng giống lần trong sơn động trước đây, tìm một chỗ tự mình áp chế sao?

Thần Long phát tình cần trăm năm, trăm năm sau, Mặc Ngôn cùng Bánh xe khổng lồ trên cửu tiêu đối thoại, nhìn thấy Cự Long trong biển đang bay lên từ từ, nghịch chuyển thiên địa, huyết tế mười vạn năm tu vi, đổi lấy một lần dục hỏa trùng sinh.

Mặc Ngôn giơ tay ôm chặt Thương Minh, y đã từng cho rằng cuộc sống kiếp trước không còn gì cả, chỉ có đau khổ bi thảm.

Nhưng hiện giờ, y đã biết, y còn Thương Minh!

Bất luận là đau khổ kiếp trước, hay kiếp này sống lại, trước sau như một y đều có Thương Minh.

Thế gian nhân tình, suốt đời khó báo.

Khúc mắc cuối cùng của Mặc Ngôn đã hoàn toàn được gỡ bỏ, y ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị tuấn tú dưới trăng, trong đôi mắt màu đỏ, có vô hạn ôn nhu.

Y nhịn không được nhẹ nhàng hôn hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Trời mới biết khi nào ta mới đạt tới tu vi đó, chống lại sự phát điên của… ngươi…”

Thương Minh khẽ cười cười, âm thanh ôn nhu: “Vậy thì chờ trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thì có cái gì? Ngược lại, ta đã bất tử, thời gian đối với ta mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Mặc Ngôn cười, nhưng chẳng biết vì sao, cảm thấy dâng trào mãnh liệt trong lòng.

Y bỏ qua Thương Minh một bên rồi nhảy xuống biển, ngồi ở dưới đáy, không chế không được rơi nước mắt.

Y đã từng nghe qua những lời thề biển cạn đá mòn, càng nghe qua mấy lời tâm tình con êm tai gấp trăm lần. Nhưng chưa bao giờ cảm động cùng an tâm như lúc này.

Bởi vì y biết, những gì Thương Minh nói đều là sự thật.

Hắn nói ra được, sẽ làm được, thậm chí còn làm càng tốt hơn.

Kiếp này cầu hạnh phúc, có một người thật lòng để yêu, chứ không cầu gì khác.

Mặc Ngôn ngồi ở đáy biển, dùng cánh tay ôm đầu gối, như một đứa trẻ khóc to.

Một con Hắc Long lặn xuống từ mặt biển, dùng thân thể quây thành một vòng, để y ngồi ở giữa.

Hắc Long cuộn mình, dùng vảy trên người nhẹ nhàng vọ vào người yêu chẳng biết vì sao mà thương tâm.

Hắn chỉ im lặng bên cạnh y, không nói gì, cũng không ồn ào, chỉ ở vào lúc y cần, lẳng lặng ngồi ngốc ở một bên.

Mãi đến khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống đáy biển, Mặc Ngôn mới đứng dậy, Thương Minh không mất sức lực treo túi càn khôn của Mặc Ngôn trên sừng, đi tới trước mặt y.

Mặc Ngôn thấy cảnh này, không nhịn được cười lên, y nhận lại túi càn khôn, cả người nằm ở trên thân Hắc Long, ôm cổ của hắn, thấp giọng gọi tên của hắn: “Thương Minh… Thương Minh…”

Thương Minh vẫy đuôi một vòng, mang theo Mặc Ngôn nổi lên mặt nước màu xanh tĩnh lặng, băng trôi máu trắng từ từ lướt qua, bầu trời cao vời trước nay chưa từng có.

“Mặc Ngôn, ngươi bị sò đầu độc, nhìn thấy cái gì?” Thương Minh hỏi.

Mặc Ngôn do dự giây lát, chậm rãi nói: “Nhìn thấy cừu nhân lớn nhất.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện