Lam nguyệt đấu nhật, trời giáng tuyết rơi, Mai Hồng chân núi Thanh Vân môn đang trong thời kỳ rực rỡ nhất, mà trên đỉnh ngọn núi trái ngược trắng xóa hoàn toàn.
Chúng tiên cất bước trên nền tuyết, chân bước không để lại dấu vết, cũng vì Thanh Vân lão tổ yêu thích màu sắc của tuyết, nên không ra lệnh quét dọn tuyết rơi trên con đường đến quảng trường.
Tiên giới Trung thổ, Thái sơn bắc đấu như đang tồn tại, Thanh Vân lão tổ vạn tuế, chọn ngày tuyết bay bắt đầu ăn mừng, đại yến tân khách.
Người tu tiên không hề sợ lạnh, thời tiết nóng lạnh đều mặc lụa mỏng, chỉ có công lực dưới đáy chịu không nổi lạnh giá mới mặc thêm hai lớp áo.
Nên nhìn Bạch Liên mặc áo lông Cừu chống lạnh, có vẻ rất chói mắt.
Nhưng y là cháu ngoại Kim gia, nghe nói hôm nay sẽ cùng Côn Sơn đính hôn, nên không có ai dám coi khinh y, điều này làm cho Bạch Liên đứng cạnh Hồng Nho Văn, từ nội tâm tìm về một ít cảm giác của Bạch thị Huyền Không Sơn. Từ sâu trong thâm tâm cảm thấy lựa chọn của mình không sai, vì sự lựa chọn này, hi sinh một ít cũng đáng.
Mặc Ngôn dựa theo thông lệ đứng cạnh Hồng Thông Thiên, sư huynh đệ hai người thỉnh thoảng sẽ nói một ít gì đó, nhìn vào không tính là quá thân mật, nhưng quan hệ cũng không ác liệt như trong lời đồn.
Hiên Viên đế mang theo thê tử một tấc cũng không rời, từ khi hắn tới Thanh Vân môn, cũng cảm thấy không khí tỏa ra một tia khí tức mơ hồ không rõ, càng thêm không rời thê tử nửa bước. Ở chỗ nào không đúng, hắn lại không nói ra được.
Mọi người tới đến Nghênh Tiên Đài của Thanh Vân môn, ở đó đã được chuẩn bị thỏa đáng từ lâu, cự đài hình tròn cao mười trượng, rộng mười trượng mới được dựng tạm thời nằm ở chính giữa, dùng bạch ngọc làm lan can, bích thủy quây viền, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt xuôi theo từng hoa văn chạm trổ trên đá lan can, thật như ảo cảnh.
Xung quanh Tiên đài có hơn mười tên đệ tử Thanh Vân môn canh gác, chúng tiên liền tìm chỗ trống đặt chân.
Có người sẵn lòng ngồi trên vật cưỡi của mình, có người ngồi ở dưới đất, tùy ý tán tọa. Hay có tiên gia mang theo bảo bối, đạp dưới chân đủ thứ bảo bối. (2)
(2): Khi chơi game tu tiên, mọi người hay cưỡi hồ lô, phi kiếm bla bla.
Nếu như không có, Thanh Vân môn cũng đã chuẩn bị trước, linh thạch to lớn dưới Tiên Đài, sẽ căn cứ theo số lượng người đến ngồi, tự mình hóa nghĩ.
Ánh sáng màu xanh lưu chuyển, từng chùm sáng một chạy vun vút dưới chân chúng tiên, trong chớp mắt liền dựa theo vị trí cùng phương hướng chúng tiên yêu thích, hóa thành bàn đá ghế đá, tiên quả rượu ngon.
Khi Thanh Long sơn môn gào thét, Thải Phượng chao liệng, trên Tiên Đài giữa quảng trường, từng chùm ánh sáng tụ lại, Thanh Vân lão tổ dần dần xuất hiện ở giữa không trung, đạp chân xuống giữa Tiên đài.
Đây đều là trò vặt của đệ tử môn hạ Thanh Vân lão tổ tự nghĩ ra, tăng cao không khí ngày sinh thần, người tu tiên người người đều biết, đây chính là lúc Mộc Từ Hàng sinh ra, đều dồn dập chúc lão thọ cùng trời đất.
Mộc Từ Hàng chắp tay, mặt khẽ mỉm cười, bắt chuyện với mọi người một lúc thì có đệ tử môn hạ đi đến chúc thọ, sau đó biểu diễn vài trò xiếc hay, chúng tiên theo đó dâng lễ mừng thọ, ăn xong tiên quả, uống xong rượu ngon, một tên đệ tử Thanh Vân môn nhảy lên đài cao, chắp tay với chúng tiên: “Hôm nay là ngày đại thọ chưởng môn nhà ta, chi phí ăn mặc của đệ tử chúng ta đều do sư phụ ban tặng, cũng không có gì nhiều để chúc mừng, nên chỉ biểu diễn mấy tiết mục cho sư phụ vui!”
Mặc Ngôn lúc trước vẫn câu được câu không cùng Hồng Thông Thiên tán gẫu, khi nghe tới câu này, cánh tay tự dưng căng thẳng.
Chỉ sợ đây mới là mục đích chúc thọ thật sự của Thanh Vân lão tổ!
Đệ tử nọ mới vừa biểu diễn xong, liền có một số môn phái nhỏ khác cũng học theo hắn, sau khi được sự cho phép liền nhảy lên đài cao, biểu diễn tiên pháp.
Dần dần, biểu diễn tiên pháp đã biến thành chúng đệ tử tỷ thí đạo hạnh, lan rộng đến tất cả môn phái.
Có người rất thích tranh cường háo thắng, không cam lòng rớt lại phía sau, ngược lại chỉ có mốt số thử tới tỷ thí, xem như trò chơi mà thôi.
Một ngày thọ yến, dần dần đã biến tấu thành đại hội Tiên giới, các môn phái nổi sinh ý tứ tranh đấu.
“Sư huynh, huynh xem hôm nay là sinh thần, tiệc mừng thọ Thanh Vân lão tổ biến thành đại hội Tiên giới, là có ý gì?” Mặc Ngôn hỏi.
Hồng Thông Thiên tuy có sát tâm đối với Mặc Ngôn, nhưng chưa muốn động thủ vào lúc này, thấy y hỏi thì trả lời: “Chắc chỉ muốn náo nhiệt một chút!”
Cùng lúc đó, Mặc Ngôn cũng nhận được câu trả lời từ Thương Minh ở trong tay áo.
Những ngày gần đây, hai người đã tập luyện qua, dùng cách này câu thông rất có hiệu quả.
Thương Minh dùng cường độ, tốc độ khác nhau, để Mặc Ngôn phân biệt được rõ ý tứ trong đó.
Tỷ như hiện giờ, thân thể Thương Minh nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Mặc Ngôn, liền biết đây là ý bảo y im lặng chờ xem biến hóa. Mặc Ngôn liền đổi sang đề tài khác, ví dụ như “Cảnh tuyết hôm nay rất đẹp, giống như trên đỉnh núi Côn Sơn.” “Thanh Vân môn chiêu đãi rượu ngon” vân vân mây mây.
Hồng Thông Thiên một mặt trả lời Mặc Ngôn, một mặt thấy nghi hoặc trong lòng, lão đưa mắt đánh giá Mặc Ngôn, nghĩ thầm: Tiểu tặc vẫn cho là ta có lòng tốt? Hay do nó quá ngu ngốc, cùng ta giả bộ hai ba câu thì cho là ta sẽ không động nó sao?
Mặc Ngôn biết rõ Hồng Thông Thiên đang suy nghĩ cái gì, chỉ khẽ mỉm cười, y mượn cơ hội này cùng Thương Minh trong tay áo nói chuyện mà thôi.Từ trước khi Mặc Ngôn đến Thanh Vân môn, đã nhiều lần cùng Thương Minh thương lượng qua.
Sau trên đường đụng phải Kiếm Tiên, thì càng suy đoán ra thêm vô số khả năng đường đi nước bước trong tương lai.
Những ngày gần đây, Mặc Ngôn rất ít khi bước chân ra khỏi cửa, nhưng tin tức vẫn luôn linh thông, đặc biệt là có Kiếm Tiên phối hợp, những năm qua Thanh Vân môn xảy ra một ít chuyện kỳ lạ, dần dần đã có đáp án.
Nhưng đáp án đó, cần phải có cơ hội đi nghiệm chứng.
Mà hiện giờ, cơ hội đang ở trước mắt.
Mục đích chính của Mặc Ngôn không thể nghi ngờ là giết chết Thanh Vân lão tổ, nhưng lại có hai cái cản trở vô cùng lớn.
Một: Sức mạnh của y không đủ, nên y mới mang theo Thương Minh, nhưng y càng hi vọng tự tay mình chiến thắng được Mộc Từ Hàng. Thương Minh chỉ là vương bài cuối cùng.
Hai: Dù có Thương Minh ra tay, cũng không giết chết được Mộc Từ Hàng, bởi vì ở giữa còn một Nhâm Tiêu Diêu. Là Đại chưởng môn Thanh Vân môn, sau khi điều tra tất cả chân tướng, khả năng lớn nhất sẽ không vân du tứ hải nữa, mà ở lại môn quản giáo sư đệ, chứ không giết lão.
Cuối cùng, nếu Mặc Ngôn muốn giết người, không thể động thủ ngoài sáng, bởi vì y không có chứng cứ Mộc Từ Hàng làm hại, trái lại là y mang theo tôn chủ Ma giới chạy loạn khắp nơi, dễ dàng bị người ta trả đũa.
Nếu như muốn động thủ ngoài sáng, thì nhất định phải có đầy đủ chứng cứ, khiến cho lão thân bại danh liệt, mà hậu quả của chuyện này, sẽ gây chấn động lớn cho Thanh Vân môn, sẽ khó mà tưởng tượng, Nhâm Tiêu Diêu nhất định sẽ không để cho chuyện này xảy ra, dù sao hắn cũng là Đại chưởng môn Thanh Vân môn.Mặc Ngôn rất rõ ràng, trong chuyện giết chết Thanh Vân lão tổ, có lúc Kiếm Tiên sẽ giúp đỡ, nhưng có lúc sẽ thành vật cản.
Y không nắm chắc cuộc chiến, ở dưới con mắt mọi người động thủ hiển nhiên là hành động lỗ mãng.
Y muốn trà trộn vào Thanh Vân môn tìm cơ hội điều tra thực lực thật sự của Thanh Vân lão tổ, lại vì Hồng Thông Thiên xuất hiện làm loạn trận tuyến, có điều gây ra không nhiều trở ngại.
Để phòng ngừa trong tương lai Thanh Vân lão tổ giải quyết Hồng Thông Thiên sẽ gây thêm phiền phức cho mình, Mặc Ngôn quyết định sửa sơ qua kế hoạch.
Nội dung trong kế hoạch rất đơn giản, đó là tìm một cơ hội, cùng Thương Minh liên thủ, đánh chết Thanh Vân lão tổ, chí ít, không chết cũng phải nửa phế, không phế, ít nhất có thể bảo đảm trong vòng một tháng, lão không thể rời khỏi Thanh Vân môn dễ dàng.
Bởi vì có nhân tố chưa xác định được là Nhâm Tiêu Diêu còn tồn tại, Mặc Ngôn khó tìm cơ hội, còn giờ, Mộc Từ Hàng đã đưa nó đến trước mặt Mặc Ngôn.
Mặc dù mỗi một hành động của y bây giờ, đều gây ra vô số biến số, để đi đúng hướng, cũng không phải nhắm về phía mình, Mặc Ngôn cũng biết rất rõ, biến số có lớn hơn nữa, cũng tránh không khỏi phải dùng thực lực phân rõ thắng thua.
Có Thương Minh ở đây, Mặc Ngôn đã đứng ở thế bất bại, còn lại, y phải suy nghĩ cầu thắng thế nào.
“Nghe nói Côn Sơn có Phá hiểu thuật Thiên Hạ Vô Song, tiểu đạo muốn lãnh giáo một chút!” Một tên đệ tử Thanh Vân môn, ở trong thời điểm tỷ tý cao trào phát biểu.
Mặc Ngôn đúng lúc nhìn vào Thanh Vân lão tổ đang ngồi phía sau trên đài. Thanh Vân lão tổ ngồi nguy nhiên bất động như núi.
Mặc Ngôn ngầm nhân cơ hội này, ở dưới con mắt mọi người cùng Thanh Vân lão tổ giao thủ kiểm tra thực lực, chính là cơ hội tốt để kiểm tra thực lực Mộc Từ Hàng, cung cấp rất nhiều lợi ích cho hành động sau này.
Vốn y không cần làm vậy, nhưng vì kiếp trước không biết rõ thực lực của Thanh Vân lão tổ, kiếp này càng không biết được, Mặc Ngôn không muốn ở tương lai lật bài Côn Sơn, một đòn tối hậu, phát hiện có chuyện không như mong muốn.
Mặc Ngôn đang suy nghĩ, có nên hành động vào lúc này hay không.
“Hồng sơn chủ, ngài có hứng thú không?” Đệ tử Thanh Vân môn hỏi.
Hồng Thông Thiên đương nhiên sẽ không chạy theo một tên đệ tử Thanh Vân môn động thủ, lão quay đầu nói với Nhạc Phong: “Phong nhi, con theo bọn họ chơi đi.”
Nhạc Phong chưa trả lời, Mặc Ngôn đã đứng lên, cười nói: “Muốn xem Phá hiểu thuật cũng chẳng sao, nhưng trước đó phải xem Phá hiểu mười vạn kiếm rồi nói.”
Một bên nói, một bên bay thẳng đến Tiên đài.
Thanh Vân lão tổ vẫn khép hờ hai mắt, bất ngờ mở ra nhìn về phía Mặc Ngôn.
Mộc Từ Hàng nhìn thấy chỉ là một tên trẻ tuổi tu hành, cân nhắc Mặc Ngôn trong lòng một hồi, sau đó lắc lắc đầu.
Lão nghĩ đây không phải là người lão muốn tìm.
Mộc Từ Hàng đã 10 ngàn tuổi, có rất nhiều chuyện sẽ không để ý. Thủ đoạn, danh tiếng, thiện ác, đối với lão mà nói tất cả chỉ là mây trôi, mà mục tiêu của lão chỉ có một, đó chính là—— luyện hóa cảnh giới Đại Thừa, phi thăng.
Vạn năm đối với người tu hành mà nói là một nấc thang, nếu đã sống một thời gian dài con chưa thể phi thăng, thì chờ đợi lão sẽ không phải là càng ngày càng mạnh, mà là —— Thiên nhân ngũ suy. Không có ai trường sinh bất diệt thật sự, nếu sống được lâu dài, cũng không có nghĩa là sẽ không chết.
Chỉ cần ở lại trên đất đại lục trung thổ này, tử vong sẽ là chuyện sớm hay muộn.
Nhất định phải trong vài năm tới, nhanh chóng đột phá cảnh giới, đạt tới đại thừa phi thăng, bằng không lão sẽ phải chết.
Nhưng đáng tiếc vô cùng, bản công pháp Thanh Vân môn, không đủ trợ giúp cho Mộc Từ Hàng đột phá. Cho nên, lão bắt đầu tìm kiếm phương pháp đột phá.
Mới đầu, Mộc Từ Hàng nghe nói bộ tộc Hiên Viên là thượng cổ thần chỉ, nên đã tính toán bắt Hiên Viên đế về thử một lần, thử xem ăn thịt uống máu trong truyền thuyết có thể trợ giúp phi thăng được không.
Nhưng cái kế hoạch này, ở 100 năm trước đã thất bại qua một lần, lão vẫn chưa bỏ qua bộ tộc Hiên Viên.
Vào một hôm tình cờ, Thanh Vân lão tổ gặp phải mấy tên Ma Nhân chạy ra khỏi Ma giới làm việc. Mộc Từ Hàng không chút do dự bao vây bọn chúng.
Mà mục đích mới đầu của Mộc Từ Hàng lúc bắt Ma Nhân, cũng không phải để làm việc cho lão, mà do lão nghe nói tôn chủ Ma giới đã có mười vạn năm, nhưng vẫn bất tử bất diệt, muốn biết ảo diệu trong đó.
Sau này lão mới phát hiện muốn biết ảo diệu của tôn chủ Ma giới là không thể, huống chi hắn là con rồng, còn lão chỉ là phàm nhân tu hành. Căn nguyên khác nhau, thân thể khác nhau, cho dù biết được ảo diệu trong đó, cũng chưa chắc hữu dụng.
Vào mười năm trước, lão phát hiện Ma Nhân không hề biết được bí mất của tôn chủ Ma giới, liền thay đổi phương hướng.
Lão cũng không sợ tất cả những chuyện này bị người ta vạch trần, để Ma Nhân giúp lão làm việc cũng không phải sợ hãi tự mình ra tay sẽ bị bại lộ.
Nguyên nhân duy nhất Mộc Từ Hàng dùng Ma Nhân chính là —— Ma Nhân dễ dàng thuận tiện khống chế, sau này nếu lão có đến Ma giới, sẽ bớt phiền phức cho lão. Thời gian của lão rất quý giá, nếu chưa xác định rõ ràng, thì không thể lãng phí thời gian vì chuyện không đâu.
Lão bắt đầu lợi dụng thu thập bí tích của các phái Tiên gia Trung thổ, tìm kiếm đồ vật mà lão muốn có.
Bí tịch của các gia tộc thuộc loại đặt chân gốc rễ, trừ phi chết, bằng không không thể giao cho người khác. Thanh Vân lão tổ không để ý trên tay dính bao nhiêu huyết, cũng không để ý những người lão giết có vô tội hay không. Lão chỉ muốn trường sinh bất tử, mọc cánh phi thăng.
Năm năm trước, lần thứ hai lão ra tay nhằm vào Hiên Viên đế, kết quả lại khiến cho lão thất vọng, Ma Nhân đã mất tích bí ẩn.
Thanh Vân lão tổ không muốn rước lấy phiền phức quá lớn về mình, mấu chốt chính là —— thời gian Hiên Viên thị sống cũng không lâu, nếu thật sự có huyết thống thần chỉ, sẽ không sống được hai, ba trăm tuổi rồi chết trẻ.
Cho nên lão dời ánh mắt đặt ở Bạch thị Huyền Không Sơn.
Nghe đồn Biến hóa thuật của Bạch thị, khi biến thành người theo ý, sẽ nắm giữ được sức mạnh của người đó. Thanh Vân lão tổ mang theo tâm niệm suy tư —— nếu như biến thành các sư huynh đã phi thăng? Thì lão sẽ có thực lực tương ứng, bản thân đột phá rồi phi thăng?
Khi lão phái người lật đổ Huyền Không Sơn, diệt cả nhà lại không tìm được Biến hóa thuật.
Điều này làm cho Thanh Vân lão tổ vô cùng thất vọng, mãi đến khi lão gặp được một chuyện kỳ quái.
Một con Diệt Thế sa tới cửa bái sư, còn kể lại trải nghiệm của nó —— chỉ trong một đêm, biến hóa thành người, mở được tâm trí.
Một con vật cấp thấp không có tuệ căn, tại sao chỉ trong một đêm tu thành hình người?
Mộc Từ Hàng đã từng nhiều lần điều tra chuyện này, thậm chí còn dò hỏi con Diệt Thế sa kia, đáng tiếc năm đó con tiểu sa chưa mở tâm trí, nên không biết tại sao nó biến được thành người.
Mộc Từ Hàng tin chắc có nhân tất có quả, y đưa ra suy đoán lớn mật.
Diệt Thế sa sinh sống trong biển, thường ngày ăn sống máu thịt, hẳn đã ăn thứ gì, mới có kỳ ngộ như vậy.
Con Diệt Thế sa này đã ăn cái gì? Nó lấy thịt làm thức ăn, mà trên đời này, chỉ có máu thịt thần chỉ mới làm cho người ta tăng nhiều công lực, yêu quái một đêm thành người.
Mộc Từ Hàng bỏ qua Biến hóa thuật mờ mịt của Bạch thị, bắt đầu tích cực tìm kiếm huyết mạch thần chỉ có khả năng còn tồn tại.
Chắc chắn phải tồn tại ở trong biển, cho nên mới bị Diệt thế sa gặp được.
Tất nhiên phải ít giao du với bên ngoài, nên mới không bị nhân sĩ Trung thổ biết tới.
Phóng tầm mắt trên biển, Côn Sơn là không có khả năng, như vậy chỉ còn dư lại một chỗ, Thanh Vân lão tổ đưa mắt nhắm vào Kỳ Phong Thành.
Kỳ Phong Thành chủ rất ít giao du với bên ngoài, cao thâm khó dò, rất có thể, máu ở trên người Uông Kỳ Phong trong truyền thuyết, chảy xuôi máu thần chỉ.
Hành động lần này lão rất coi trọng, không chỉ phái ra Ma Nhân tự mình nuôi dưỡng, còn phái ra nguyên thần thứ hai được lão nuôi dưỡng từ nhỏ, Sò.
Đó là con Sò được Thanh Vân lão tổ tu luyện từ nhỏ, về sau công lực bản thân tăng cao cùng bản thân của Sò bị hạn chế, lão đã sớm niêm phong bỏ qua một bên.
Nhưng vì hành động lần này, nên lão làm thức tỉnh con Sò. Vốn nghĩ sẽ thành công khi đến Kỳ Phong Thành, kết quả lại làm cho Mộc Từ Hàng cực kỳ thất vọng.
Lão đã suy đoán sai lầm, hi vọng thất bại. Nhưng lão biết rõ nhất định sẽ tìm được, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng… Mộc Từ Hàng cần nhất bây giờ, chính là thời gian.
Nguyên thần thứ hai tu vi thấp, mất đi cũng không tiếc, cho nên con Sò đã từng
giao thủ bị thua Mặc Ngôn, bị Thanh Vân lão tổ phân vào hàng “Vô giá trị”.
Trong một giây con Sò bị giết, Thanh Vân lão tổ đã thấy Ác Long bay ra từ biển đối phó với lão.
Đã từng có một thời gian, Mộc Từ Hàng hoài nghi Ác Long nọ chính là Mặc Ngôn, hoặc do Mặc Ngôn khống chế.
Nhưng lão đã lập tức phủ nhận —— điều này là không thể! Mặc Ngôn tu hành đến giờ mới chỉ mười lăm năm, cho dù là thượng cổ đại thần tái hiện, cũng không thể ở trong mười năm ngắn ngủi, tu luyện công lực ít nhất cũng phải bằng với mấy chục ngàn năm.
Thanh Vân lão tổ cuối cùng đưa ra phán đoán, thời khắc mấu chốt xuất hiện đưa ra một đòn chí mạng đánh vào nguyên thần thứ hai, hẳn là Ác Long biển sâu tu luyện nhiều năm.
Thanh Vân lão tổ có chỗ tiếc nuối chính là trong lần chiến đấu trên biển đó, y phục của lão bị xé rách một góc.
Vừa nghĩ đến chuyện này, lòng lão lại nổi cơn tiếc nuối —— lúc đó hết sức bất cẩn, bằng không, đã có thể tóm được Ác Long biển sâu, tu luyện thành đan dược, ăn vào có khi còn đột phá được tu vi.
Mộc Từ Hàng biết thời gian của mình không nhiều, lão từ phàm nhân nhẫn nhịn nhiều năm, đi từng bước một vào con đường tu tiên, chỉ vì trường sinh bất tử.
Làm sao lão có thể đối diện với hiện thực, bản thân không đột phá được, sau hai ba trăm năm nữa sẽ chết già?
Càng ngày lão càng gia tăng tiến độ hành động, còn vì chuyện này mà lão có bị bại lộ, gây ra sóng gió ở Tiên giới Trung thổ hay không, đối với lão mà nói, căn bản không có nghĩa gì.
Thời gian lão ở thế giới này không còn dài, không phải phi thăng thì là Thiên nhân ngũ suy mà chết.
( Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com)
Quan tâm làm gì những kẻ còn lại sống hay chết? Cũng chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi! Không cần phải để ý tới suy nghĩ của một bầy kiến hôi.
Mộc Từ Hàng rũ mắt, nhìn một đám tiên nhân ồn ào bên dưới Tiên Đài, trong lòng vẫn bình thản như cũ.
Lão đã thu nhận không ít đệ tử môn hạ, những đệ tử có xuất thân kỳ lạ, tinh lực dồi dào, tu vi thâm hậu.
Nếu như đến ngày cuối cùng, lão còn chưa tìm được biện pháp phi thăng, đến lúc đó sẽ dùng hết sức cuối cùng, bắt tất cả đệ tử này vào luyện đan, thử xem có thể kéo dài tính mạng được không.
Còn như đệ tử môn hạ chết hết lão sẽ làm gì? Mộc Từ Hàng cũng không thèm quan tâm, ai dám ngăn cản lão? Ai sẽ có năng lực này!?
Lão dời ánh mắt đến trên người sư huynh Nhâm Tiêu Diêu. Nếu Kiếm Tiên có bản lãnh này, đến một khắc sinh tử đó, nếu lão thật sự phải đối mặt với chết già, thì cùng chết là xong.
Chuyện này đối với Mộc Từ Hàng mà nói, đều là suy tính sau này. Hiện giờ lão chỉ muốn biết, bên trong đám tiên nhân này, ai có thực lực nhất, ai, có thể giúp lão tu hành, ai, có thể trở thành đan dược cho lão.
Lão nhìn đệ tử Côn Sơn Mặc Ngôn trên đài, xem thường lắc lắc đầu.
Lão biết thực lực của y, trong trận chiến trên biển lần trước, chỉ với thân ngoại hóa thân mà lão tu luyện, một con Sò kém cỏi nhất, đã dễ dàng đánh bại được y, kẻ như vậy, dù có bắt được y ép hỏi bí tịch, hay lột tinh phách đưa vào luyện đan, Mộc Từ Hàng đều không có hứng thú.
Bởi vì —— quá kém, không đáng để lão tốn sức.
Cho nên Mộc Từ Hàng đưa mắt nhìn đám đệ tử môn hạ của mình, vẻ mặt của lão không buồn không vui, không hề dao động, kể cả có một số việc lão không nắm được, nhưng lão vẫn muốn làm cho bằng được.
Bởi vì, muốn trường sinh, muốn… bất tử!
Ánh mắt Mộc Từ Hàng ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua Bạch Liên, đảo qua Hiên Viên đế, đảo qua Kim gia, đảo qua cha con Hồng thị, suy nghĩ những nơi lão chưa tìm kiếm, có tìm được thứ lão muốn hay không.
Cuối cùng, ánh mắt của lão rơi vào trên người đang đấu tiên pháp ở giửa Tiên đài.
Đó là —— đệ tử đời thứ ba Côn Sơn đã từng giao thủ cùng thân ngoại hóa thân kém cỏi nhất của lão, Mặc Ngôn.
Mộc Từ Hàng híp mắt, nhìn hai kẻ đấu pháp trên đài.
Mặc Ngôn đã thắng liên tiếp ba đệ Thanh Vân môn từng đắc ý nhất! Không những vậy, Thanh Vân lão tổ còn nhạy bén phát hiện, tu sĩ tuổi trẻ kia, có rất nhiều chỗ khác thường.
Tỷ như tay áo của y —— bất kể đối phương ra đòn mạnh tới cỡ nào, đều nguy nhiên bất động.
Tỷ như kiếm pháp của y —— đó là tuyệt kỹ thành danh của Đan Dương Tử, thế mà đã luyện thành 50 ngàn kiếm! Điều này đối với một thiếu niên mới hai mươi lăm tuổi mà nói, là không thể!
Lại tỷ như —— tiên pháp của y, mơ hồ ẩn hiện, tựa như có hai loại tâm pháp khác nhau dung hợp thành một.
Hai mắt Mộc Từ Hàng mở to.
Đệ tử Thanh Vân môn trên đài đối mặt với tuyệt chiêu của Mặc Ngôn, không thể không thoải mái bái phục chịu thua: “Tiên pháp Mặc sư thúc thật tốt!”
Chúng tiên thán phục không ngớt với thực lực của Mặc Ngôn, Hồng Thông Thiên không muốn Mặc Ngôn gây náo động nhiều hơn nữa, ở dưới đài kêu to: “Sư đệ, xuống đây đi. Mọi người chỉ vui đùa một chút thôi, đừng cho là thật!”
Mặc Ngôn cũng không nhúc nhích, y đang đợi một người khác động.
Thanh Vân lão tổ chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ Mặc Ngôn, giọng nói nhu hòa, mang theo một tia hưng phấn mơ hồ: “Mặc Ngôn, hai chúng ta thử bàn luận thử xem, thế nào?”
Mặc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Từ Hàng đứng cách mình không tới một trăm mét.
Lão có chút khẩn trương, nhưng đây là kết quả mà y đang muốn.
Y muốn gây chú ý với Mộc Từ Hàng, muốn gợi ra mơ ước của lão, sau đó… Khai triển kế hoạch của mình.
Ngay sau đó, Mặc Ngôn khom mình hành lễ, làm ra tư thái người trẻ tuổi nên có, cằm khẽ nâng lên mà nói: “Được!”
Mộc Từ Hàng vỗ vỗ hai tay, một dòng thanh khí tích tụ dưới chân lão, từ từ di chuyển bay quanh người.
Một lát sau, thanh khí mờ ảo thoáng hiện ở trên đài cao, bóng người Mộc Từ Hàng ẩn hiện bên trong thanh khí.
Mọi người dưới đài xôn xao cả lên, Mộc Từ Hàng đã đạt đến cảnh giới này, là tu vi trước khi phi thăng.
Nhưng không có ai biết, lão đã dừng ở cảnh giới này cực kỳ lâu, lâu tới sắp chết.
Càng thêm không có ai biết, tại sao Thanh Vân lão tổ muốn cùng tu sĩ trẻ tuổi so chiêu.
Kim Tham Thương thì đang lo cho Mặc Ngôn có phải đã đắc tội Thanh Vân lão tổ rồi không, vạn nhất bị một chưởng đánh chết, mưu đồ của hai người chẳng phải sẽ bị nhỡ?
Tuy lòng Hiên Viên đế có chút bận tâm, nhưng hắn càng tin tưởng nghĩa đệ mình hơn, Mặc Ngôn không phải là kẻ lỗ mãng, vào lúc mấu chốt, sẽ dùng vòng tiên trận hắn dạy.
Mà Hồng Thông Thiên hiểu rõ Mặc Ngôn nhất so với bất kỳ kẻ nào, lão tin chắc vị sư đệ này có thể ở ngay dưới mắt diễn tập mười năm không có kẽ hở, suýt dùng một đòn đưa lão vào chỗ chết, sau khi quan hệ hai người hoàn toàn rạn nứt, vẫn còn tâm trạng cùng lão thảo luận thân mật đề tài “Tiệc mừng thọ biến thành đại hội Tiên giới đấu pháp”, liền thấy rõ độ vô liêm sỉ, tâm tư thận trọng đến trình độ nào.
Mỗi một bước đi của y, tất nhiên sẽ có lý do.
Hồng Thông Thiên cho là hành động lần này của Mặc Ngôn, chính là muốn gây náo động, ở trước mặt mọi người ép lão một đầu, hoặc là nhân cơ hội đạt được hảo cảm của Thanh Vân lão tổ, giúp y tranh cướp bảo tọa Côn Sơn.
Nghĩ tới đây, Hồng Thông Thiên sờ sờ đồ vật bên hông, rồi quay đầu nhìn Bạch Liên một chút.
Bạch Liên nhìn lão khẽ mỉm cười.
Hai người không hề gây ra một tiếng động trao đổi rất nhiều thứ, đều tin tưởng một chuyện —— mặc kệ Mặc Ngôn hiện giờ ghê gớm cỡ nào, cứ đợi đến khi vương bài cuối cùng lật ra, chính là giờ chết của Mặc Ngôn.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm một già một trẻ trên Tiên Đài.
Mà hai người đang đứng chính giữa đài cao, lại không động thủ, chỉ có trầm mặc nhìn nhau.
Thanh Vân lão tổ có ý muốn nhìn ra sự khác thường trên người Mặc Ngôn, trực giác nói cho lão biết có một số chỗ khác thường, nhưng lão không biết không đúng chỗ nào.
Mà Mặc Ngôn cũng đang quan sát Thanh Vân lão tổ, y còn chưa biết mưu đồ cùng nguy cơ khi phải đối mặt Thanh Vân lão tổ. Y chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Không khí giữa hai người như muốn đọng lại, giữa bầu trời bông tuyết rơi xuống, chỗ mũi hai người lại không có làn hơi trắng nào phả ra.
Điều này nói rõ cả hai đã ngừng hô hấp, hoặc phải nói khí hai người phả ra đều biến thành băng.
Bầu không khí lạnh lẽo ngưng tụ, lấy Tiên đài làm trung tâm, khuếch tán bốn phía, dần dần lan tràn đến mỗi một góc.
Tất cả mọi người đều ngưng thần nhìn giữa đài.
Ở đó dường như bị đông thành một khối.
Trong lúc nhất thời, ngay cả tiếng chim đang hót trên đầu cành cây cũng im bặt, yên tĩnh đến xơ xác tiêu điều.
Chỉ có tu vi cỡ như Hồng Thông Thiên, mới nhìn thấy —— tay áo hai người, động!
Hỏa thạch điện quang trong chớp mắt, nổ to ầm ầm một tiếng, giống như một cái chuỳ sắt to lớn gõ xuống mặt băng, đập vỡ bầu không khí đang ngưng đọng, cánh tay một già một trẻ trong khoảng khắc đó, đánh ra một chưởng.
Hai chưởng chạm vào nhau, lại nhanh chóng tách ra. Hỏa thạch điện quang trong tích tắc, kết thúc trận quyết đấu.
Thanh Vân lão tổ nguy nhiên bất động, Mặc Ngôn lùi về sau hai bước, mới có thể đứng vững.
Hai người đối diện một lúc thật lâu, ít nhất phải hơn nửa canh giờ, Mộc Từ Hàng mới cười khẽ, mở miệng trước: “Quả nhiên phái Côn Sơn xuất hiện không ít nhân tài mới, rất tốt, rất tốt!”
Mặc Ngôn từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Hai người đối chưởng, đều thuộc chiêu thức bình thường nhất, Mộc Từ Hàng chỉ đang thăm dò, nên dùng năm tầng pháp lực.
Mà Mặc Ngôn thì dùng toàn lực, tất cả pháp lực hợp lại, mới có thể chống lại một chưởng của lão.
Cũng vì một chưởng này, làm cho Mặc Ngôn hơn nửa canh giờ không thể mở miệng nói chuyện.
Mới có hai mươi lăm tuổi, tu đạo chỉ mười lăm năm, đã có tu vi như thế, không biết trên người thiếu niên này, cất giấu bao nhiêu bí mật, hoặc là, có một ít bí mật có thể để lão lấy đi sử dụng?
Thanh Vân lão tổ suy đoán, lão không có hứng thú muốn biết tại sao thiếu niên này muốn đứng ra cùng lão đối chưởng.
Lão chỉ lý giải thiếu niên trẻ tuổi nhuệ khí còn chưa thuần thục, lão cũng không quan tâm mục đích cuối cùng của Mặc Ngôn là gì, bởi vì —— Thanh Vân lão tổ đã âm thầm đưa ra quyết định, đêm nay, hoặc là y nói rõ bí mật, hoặc là, trở thành tiên đan.
Khi Mộc Từ Hàng nói ra hai chữ “Rất tốt”, Mặc Ngôn liền biết, bước thứ nhất trong kế hoạch đã thành công.
Y đã gợi ra hứng thú cho Mộc Từ Hàng, tiếp đó, sẽ chờ lão chạy tới bắt y. À mờ thuyết pháp này không quá thích hợp, phải đổi thành, chờ Thanh Vân lão tổ tự mình dẫn sói vào nhà.
Mặc Ngôn chắp tay với Thanh Vân lão tổ, đi xuống Tiên Đài, thành thật đứng cạnh Hồng Thông Thiên.
Hồng Thông Thiên mắt nhìn thẳng, mà trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Ngắn ngủi trong vòng năm năm, thực lực của Mặc Ngôn đã đạt đến đó, lại có thể đỡ được một chưởng của Thanh Vân lão tổ.
Nếu vậy, lão giết chết y, có nắm chắc được không? Hồng Thông Thiên nhớ tới đồ vật Bạch Liên đưa cho, trong lòng an tâm một chút, dù y có mạnh hơn, cũng không thể mạnh hơn lão được, tuyệt đối không thể.
Mà Bạch Liên lúc này cũng đang đứng ở xa nhìn Mặc Ngôn, tiên pháp của y thấp kém, nhưng kiến thức không tính là nông cạn, từ nhỏ đi theo Bạch Kim Âu nên có hiểu được chút ít đấu pháp.
Trong lòng Bạch Liên mơ hồ có một tia sợ hãi cùng hối hận: Vạn nhất, vạn nhất Hồng Thông Thiên thua…Thì y phải làm gì? Y hối hận vì đã để mọi chuyện vượt mức, càng thêm hối hận vì hai ngày trước chạy tới khiêu khích Mặc Ngôn. Nhưng y không còn lựa chọn nào khác, chí ít bây giờ nhìn lại, cha con Hồng thị chiếm phần thắng lớn hơn, hơn nữa còn chịu tiếp nhận y; nhưng Mặc Ngôn…
Bạch Liên nhớ lại lúc trước Mặc Ngôn từng nói “Phụ thân người nhờ ta chăm sóc ngươi, nhưng ta chưa kịp đồng ý”, y nhẹ nhàng thở dài trong lòng.
Ở lại Kim gia, kết cục bi thảm là rõ ràng, chắc chắn ba cậu sẽ không ngừng lại.
Côn Sơn là đích đến tốt nhất, chỉ cần —— diệt trừ Mặc Ngôn không dung y.
Mặc Ngôn có thực lực được như hôm nay, có thể cùng Thanh Vân lão tổ đối chưởng, đã không phải là người để Bạch Liên có thể ngước nhìn.
Bạch Liên biết rõ bản thân không có bất kỳ năng lực nào cùng Mặc Ngôn đối kháng, đành phải đem hi vọng đặt ở trên người Hồng Thông Thiên.
Khi y nhìn thấy trong mắt Thanh Vân lão tổ nhìn Mặc Ngôn lộ ra đủ loại vẻ mặt khiếp sợ, thưởng thức, kính nể, làm cho Bạch Liên không khỏi đố kị cùng phiền muộn.
Bởi vì thân thể của y không tốt, tu vi không thể đột phá, nếu như cha mẹ của y không mất, có lẽ vào ngày hôm nay, người được Thanh Vân lão tổ tán thưởng kính nể thưởng thức, chính là mình