“Sư phụ, đã xong!” Bạch sa để túi càn khôn dưới đất, hành lễ với Thanh Vân lão tổ.
Mặt Mộc Từ Hàng không quá dao động, lần đầu tiên lão làm chuyện này, còn có một chút khẩn trương, cùng hưng phấn, còn bây giờ, lão đã kinh biến đến mức tâm lắng như nước.
Tay lão khẽ nhếch, vẽ một vòng tròn trên không trung, bắn một luồng sáng xanh vào túi càn khôn, miệng túi càn khôn bị mở ra, mấy người bên trong lăn ra toàn bộ trên đất.
Thanh Vân lão tổ hạ người xuống đất, nhìn Mặc Ngôn hai mắt nhắm chặt, giống như hôn mê.
Mà Mặc Ngôn lúc này, cũng vô cùng khẩn trương, khỏang cách giữa y cùng Thanh Vân lão tổ quá gần, nếu y may mắn thì có thể một đòn trúng đích, tương tự lão cũng có thể một chưởng đánh chết y.
Y không dám ở đây vận khởi thần thức kiểm tra, đành phải dựa vào bộ phận có khả năng nhất —— lỗ tai.
Thanh Vân lão tổ hiển nhiên không hề phòng bị gì cả, tiếng bước chân rất nhỏ bé, dừng chân cách chỗ Mặc Ngôn khoảng hơn mười mét.
Thanh Vân lão tổ không đi tiếp nữa, lão dựa theo thông lệ, từ trong tay áo bắn ra một luồng sáng xanh, chùm sáng cắt vào da thịt Mặc Ngôn, rồi trở về trên tay Thanh Vân lão tổ.
Đầu ngón tay Mộc Từ Hàng dính một giọt máu, một giọt máu lấy từ Mặc Ngôn.
Lão thè lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm thử.
Chỉ sau một giây, mùi vị tinh ngọt ở đầu lưỡi còn chưa vơi đi, Mộc Từ Hàng đã mừng rỡ như điên!
Lão nhẫn nại rồi nhẫn nại, nhưng thật sự không thể đè nén xuống được cơn mừng như điên giống như sóng biển không ngừng kéo tới.
“Ha ha ha ha!” Mộc Từ Hàng ngửa mặt lên trời cười to, “Máu thần chỉ, không ngờ là máu thần chỉ! Ha ha ha ha, đúng là trời xanh không phụ ta…”
Không ngờ khi lão bỏ qua lưu ý này, thì bắt được một tên thượng cổ thần chỉ, lại còn là tên thượng cổ thần chỉ nhỏ yếu, mười ngàn năm, mười ngàn năm chờ đợi, rốt cục đã đợi được đến ngày hôm nay!!
Hạnh phúc to lớn nháy mắt nhấn chìm Mộc Từ Hàng, khiến cho lão mê muội một trận.
Hai tay lão giơ lên cao, theo bản năng quay lưng ngược hướng Mặc Ngôn, làm động tác bái trời.
Bạch sa thấy thế không ổn, nhân cơ hội lùi về sau, khi đặt chân đến cửa thạch thất, cũng là lúc Mộc Từ Hàng hạnh phúc đạt tới đỉnh điểm, quên hết mọi thứ.
Cùng lúc đó, Mặc Ngôn mở mắt ra.
Một thanh phi kiếm lớn xuất hiện ở phía sau y, thân kiếm phát ra ánh sáng trắng chói mắt, nhắm thắng phía Thanh Vân lão tổ còn đang bái trời.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, chấn động toàn bộ thạch thất, Thanh Vân lão tổ hạnh phúc đỉnh điểm không kịp chuẩn bị, khi bạch quang chiếu rọi toàn bộ thạch thất, trong tích tắc thậm chí lão còn tưởng mình phải phi thăng.
Đến một giây sau, lão mới biết rõ, thân kiếm khổng lồ như Cự Long cửu thiên gào thét đâm xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của lão.
Tốc độ kia quá nhanh, dùng hết tất cả sức mạnh để ra một đòn, làm cho toàn bộ không gian thạch thất đọng lại, Thanh Vân lão tổ phản ứng không kịp, hứng chịu đòn này.
Thân thể của lão bị phi kiếm to lớn đâm chúng, phát ra tiếng vang ầm ầm, mà tiếng vang này không thể truyền ra khỏi thạch thất, làm cho linh thách trên bốn vách tường không ngừng rung động, tiếng nổ vang rền thật lâu mới tiêu tan.
Thanh Vân lão tổ cảm thấy trái tim của lão ở dưới một đòn này, gần như bị đánh nát, lão quay ngoắt đầu lại, nhìn kẻ ban ngày cùng lão đối diện một chưởng, trong mắt phủ kín sát khí, đỏ lên nhìn lão chằm chằm.
Trong nháy mắt này, Thanh Vân lão tổ liền biết lão bị lừa, lão không kịp quan tâm những kẻ phản bội, vung ra một chưởng thẳng vào Mặc Ngôn.
Một chưởng kia bao phủ quấn quanh cả người Mặc Ngôn, căn bản không thể tránh khỏi, nếu bị đánh trúng, Mặc Ngôn ắt sẽ chôn thây ở đây.
Mặc Ngôn tức khắc thôi thúc tâm pháp, ngưng chú pháp lực vào thân Thu Thủy kiếm, phi kiếm lấy tốc độ mắt thường khó thấy xẹt qua một hướng quỷ dị trên không trung, biến thành ngàn đạo kiếm ảnh, đâm vào Thanh Vân lão tổ.
Đây là ” Ánh đao bóng kiếm” trong Phá hiểu mười vạn kiếm, tất cả phi kiếm không có nửa chỗ phòng ngự, đều dùng chiêu số tiến công, nói rõ nếu như đụng trúng xem như chết luôn.
Cùng Thanh Vân lão tổ đối chiến, thuần túy là đấu pháp không cần sống, trên thực tế, khi Mặc Ngôn đối mặt Thanh Vân lão tổ, giao thủ với lão, từ lâu đã quên tính mạng của mình.
Trước mắt của y, xuất hiện chính là kiếp trước, đứa nhỏ bị bức cưỡng tách thành hai nửa, xuất hiện chính là kiếp trước, y tìm ác ma này cầu cứu, lão đồng ý với y thế nào, mà sau đó nhận được hối lộ của Hồng Thông Thiên liền thay đổi.
Trong tai của y, không hề nghe được kiếm khí rung động gây ra tiếng nổ vang lớn, chỉ đang nghe thấy tiếng anh linh bị ăn tươi nuốt sống, phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Giết lão! Giết lão! Dù y có chết, cũng phải giết lão!
Ngàn đạo kiếm ảnh, từ các phương hướng khác nhau, đâm thẳng vào chỗ yếu Thanh Vân lão tổ.
Oành! Mộc Từ Hàng vào giây cuối cùng, không thể không thu hồi một chưởng vừa ra, xuyên vào bên trong vạn ngàn kiếm ảnh, hợp hai tay lại, chuẩn xác kẹp được thân Thu Thủy kiếm.
Ngàn đạo kiếm ảnh vào đúng lúc này, phân thành một thanh bảo kiếm lãnh lẽo trong vắt, lơ lửng ở trước mặt Thanh Vân lão tổ.
Hai bàn tay khổng lồ, giữa đỉnh gian phòng hiện ra hư tượng màu xanh, kẹp lấy bảo kiếm, không cho nó đi tiếp.
Hai người chẳng ai ngờ tới, vào đúng lúc này, pháp lực chân thật được hợp lại.
Mặc Ngôn không ngừng thôi thúc tâm pháp, muốn cho bảo kiếm tiến về phía trước, Thanh Vân lão tổ cũng không cam lòng yếu thế, dùng song chưởng xoay chuyển hướng đi của phi kiếm.
Pháp lực của hai người không ngừng tụ vào thanh kiếm trên không, hai luồng ánh sáng một tím một xanh dần dần tụ lại, càng về sau, càng biến thành quả cầu ánh sáng to lớn, không ai nhường ai.
Nếu như hai người đối chưởng, tất cả pháp lực trong nháy mắt bạo phát, Mặc Ngôn tất nhiên không phải đối thủ của Mộc Từ Hàng.
Còn giờ, hai người đang so đấu pháp lực thâm hậu, dùng hậu kình kéo dài không dứt, nhất thời không thể phân rõ thắng bại.
Cho dù bất phân thắng bại, cũng không kéo dài được lâu. Pháp lực của Mặc Ngôn kém hơn Thanh Vân lão tổ một chút, rất nhanh y sẽ bị thua.
Nhưng Mặc Ngôn cũng không lo lắng, bởi vì ở phía sau Thanh Vân lão tổ, một luồng khí đen đang dần dần tụ lại, nam nhân huyết mâu tóc đen đứng thẳng sau lưng Mộc Từ Hàng.
Thương Minh vào đúng lúc này xuất hiện, hắn tay giơ lên, mười ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén, lặng yên không một tiếng động xuyên thẳng vào sau lưng Mộc Từ Hàng.
Có điều làm cho tất cả không ngờ đó là, vào lúc đó, có tiếng hét vang lên từ cửa thạch thất: “Dừng tay!”
Mộc Từ Hàng ngẩng đầu, lão còn đang tập trung đối kháng Mặc Ngôn, căn bản không rảnh bận tâm phía sau, khi lão nghe thấy tiếng hét vang này, mới ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một người hai mắt đỏ chót, ánh mắt phẫn nộ, mùi rượu đầy người đứng ở cửa thạch thất.
Đó là Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng Mộc Từ Hàng run lên, bí mật của lão bị sư huynh phát hiện, trong nháy mắt đó, lần đầu tiên Mộc Từ Hàng cảm thấy chột dạ.
Lão theo bản năng buông tay ra, phi kiếm Mặc Ngôn đâm thẳng về phía trước, sau va chạm vang lên một tiếng thật lớn, Thu Thủy bảo kiếm xuyên thẳng vào ngực Mộc Từ Hàng.
Mà cùng lúc đó, bóng người Nhâm Tiêu Diêu lay động, một tiếng phốc vang lên nhẹ nhàng.
Lợi trảo của Thương Minh, đâm vào trái tim Nhâm Tiêu Diêu.
Tiếng rên vang lên, tay Thương Minh hơi thu hồi, chỉ nhìn Mặc Ngôn một chút: “Có giết hay không!?”
“Đừng… Đừng giết… Sư đệ…” Cho dù trái tim Nhâm Tiêu Diêu bị Thương Minh siết trong tay, nhưng hắn vẫn dùng lực cuộn thân
thể mình lại, ôm chặt bảo vệ Thanh Vân lão tổ.
Tiếng rên không ngừng vang lên, trái tim Mộc Từ Hàng bị Mặc Ngôn bắn trúng, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó có thể hô hấp.
Mặc Ngôn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Thương Minh có chút không cam lòng thu hồi lợi trảo, đứng bên cạnh Mặc Ngôn.
“Ngươi… Ngươi là…” Phía sau lưng Nhâm Tiêu Diêu còn đang chảy máu, hắn dùng thân thể che chắn Mộc Từ Hàng, mở hai tay ra, “Lại là… tôn chủ Ma giới… Thương Minh…”
Mặc Ngôn xách phi kiếm mình lên, giọng nói lạnh lẽo: “Tránh ra! Ta muốn giết lão!”
“Muốn giết… Giết sư đệ ta… Trước hết phải bước qua thi thể của ta!” Bàn tay Nhâm Tiêu Diêu hơi lật, một đòn thẳng vào tâm mạch của hắn, niêm phong chỗ máu còn đang chảy ồ ạt phía sau lưng, xong rồi vung kiếm chậm rãi đứng lên.
Mặc Ngôn thôi thúc tâm pháp, bảo kiếm kêu to, lơ lửng ở trước mặt Nhâm Tiêu Diêu.
“Từ lâu lão đã không phải sư đệ ở trong ấn tượng của huynh! Huynh có nhớ, ban đầu ta đã nói những gì với huynh?” Mặc Ngôn giận dữ, “Ta không muốn giết huynh, huynh không phải đối thủ của chúng ta, tránh ra!”
Mộc Từ Hàng lúc này đã lấy lại sức, lão vốn tính tiến lên đáp trả Mặc Ngôn, nhưng ý niệm này chỉ xoay vòng một cái trong đầu, liền biết rõ đã là không thể.
Lão không thể vượt qua sư huynh bắt người, Mộc Từ Hàng rất rõ ràng, Kiếm Tiên đến chỗ này căn bản không phải vì lão, mà vì cứu Mặc Ngôn.
Mộc Từ Hàng ngã xuống đất thở dốc, nỗ lực tích tụ pháp lực, nếu như Mặc Ngôn nhất định muốn giết một mất một còn, lão và sư huynh liên thủ, phần thắng không phải không có.
“Tại sao huynh phải che chở một kẻ như vậy! Thậm chí lão sẽ hại huynh!” Mặc Ngôn cả giận “Thị phi không phân được sao?”
Nhâm Tiêu Diêu điều chỉnh phi kiếm, ở giữa không trung xoay một vòng, chỉ vào Thương Minh: “Hắn thì sao? Hắn không phải ghê tởm còn hơn sư đệ ta sao?”
“Năm đó Trung thổ Ma giới giao chiến, xác chết trôi ngàn dặm, hơn vạn tu sĩ chết vào tay hắn, ngươi luôn mồm luôn miệng vì đại lục Trung thổ đại lục, lại mang theo tôn chủ Ma giới, thâm nhập Thanh Vân môn ta.”
“Nếu như ta muốn giết hắn, có phải ngươi sẽ liều mình bảo vệ?”
“Lúc trước ta giúp ngươi táng phụ, lại lo ngươi gặp phải độc thủ, không chỗ cầu giúp… Sư đệ ta có chỗ không được, ta đây chắc chắn sẽ quản giáo chặt chẽ… Hắn đã từng cứu mạng của ta, khi còn bé ta không cẩn thận rơi xuống vách núi, là hắn không ăn không uống, trông coi ta ròng rã mười tháng, thà là hắn chết cũng không muốn để ta bị thương, cứu ta trở về…”
Phi kiếm Nhâm Tiêu Diêu rơi xuống đất kêu leng keng một tiếng, hắn chủ động ném mất vũ khí của mình, “Nếu các ngươi thật muốn giết hắn, ta sẽ không ngồi xem mặc kệ. Bây giờ ta cầu ngươi, cầu ngươi tha cho hắn một mạng… Những năm qua ta ở bên ngoài, chưa từng quan tâm tới hắn… Hắn đi phải con đường tà đạo, người làm sư huynh như ta, bụng làm dạ chịu… Cầu ngươi xem ở ta đã từng giúp ngươi, đã từng chân thành tương giao… Tha cho hắn một mạng. Những đan dược bảo vật ngoài kia, tất cả tặng hết cho ngươi, chỉ cầu ngươi bỏ qua cho hắn…”
Nhâm Tiêu Diêu ôm Mộc Từ Hàng quỳ trên mặt đất, hắn đã tính kỹ, nếu như Mặc Ngôn thật sự muốn giết chết sư đệ, hắn sẽ liều mình bảo vệ sư đệ, cho dù xảy ra chuyện gì. Hắn không thể nhìn sư đệ làm bạn ngàn năm chết đi như thế, hắn càng thêm không muốn giết Mặc Ngôn.
Hai bên khó lay khó bỏ, hắn đành phải khổ sở cầu xin.
Bảo kiếm Mặc Ngôn ở ngay trên đỉnh đầu Nhâm Tiêu Diêu, bất cứ lúc nào cũng động thủ được.
Tuy y đã mấy lần thôi thúc tâm pháp, nhưng cũng mấy lần không thể ra tay.
Không nói Mặc Ngôn cùng Thương Minh liên thủ, có thể chiến thắng một đôi sư huynh đệ trước mặt hay không, chỉ nói riêng Kiếm Tiên đã từng đã giúp y, Mặc Ngôn đã không thể ra tay.
Cuối cùng, y đành thu hồi phi kiếm: “Chỉ một lần này thôi, nếu như lần sau để ta gặp lại lão, ta quyết sẽ không bỏ qua!”
Nhâm Tiêu Diêu thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, trong ánh mắt toát ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn… Nếu có lần sau, ta… Tự tay giết hắn!”
Nói xong, ánh mắt của hắn dời đến trên người Thương Minh, chỉ một lát sau, hắn phát ra từng trận cười dài, từ cười dài biến thành cười khổ, sau đó biến thành tiếng khóc bi ai trầm thấp.
Tôn chủ Ma giới dĩ nhiên đến đây trảm yêu trừ ma, mà thân là sư đệ Thanh Vân chưởng môn, trở thành tà ma lớn nhất.
Không thấy rõ ai là Phật, ai là Ma.
Vào đúng lúc này, Nhâm Tiêu Diêu ôm Mộc Từ Hàng, lần đầu tiên cảm thấy trái tim bị đè đến đau đớn, là cảm giác gì.
Thương Minh nắm tay Mặc Ngôn, liếc hai chưởng môn Thanh Vân ngã ở dưới đất một chút, liền xoay người rời khỏi thạch thất
“Không báo thù sao?” Thương Minh đạo, “Ngươi quá yếu lòng.”
Mặc Ngôn khẽ lắc đầu: “Không, Kiếm Tiên ngăn cản, chúng ta không thể thành công. Tuy lão bị ngươi bắn trúng, nhưng thực lực không bị hao tổn. Cho dù ngươi mạnh hơn hắn, nếu như sư huynh đệ nhà họ thật sự liều mạng, sức mạnh của ta còn chưa đủ, rất có khả năng chôn thây ở đây. Ta nói rồi, ta sẽ đích thân giết lão, lúc trước lão đã đối xử đứa nhỏ của chúng ta thế nào, ta sẽ trả lại thế đó! Lần này ta tha cho lão, chỉ muốn hi vọng lần sau, Kiếm Tiên sẽ đứng về phía ta.”
Con ngươi Thương Minh hơi trầm xuống, nhìn kỹ người yêu.
Ánh mắt của y rất kiên định, chưa từng dao động nửa điểm như lúc này. Thương Minh đối với đứa nhỏ chưa từng gặp kia, cũng không có quá nhiều tình cảm, hắn càng yêu người trước mắt này hơn.
Thương Minh hơi khom người, hôn hôn Mặc Ngôn một hồi, cười nói: “Cũng không phải không thu hoạch được gì. Lúc vừa tiến vào, ta đã thấy được, phòng đan Thanh Vân lão tổ có rất nhiều thứ tốt, tuy ta không dùng được, nhưng nó rất hữu ích với ngươi.”