“Đây thực sự không phải con riêng của cậu đấy chứ?” Abraxas nhìn đứa bé tóc đen nằm trên ghế salon, lại nhìn Voldemort, nghi ngờ hỏi.
Voldemort bất đắc dĩ liếc y, “Đã nói là nhặt được mà.”
“Cậu mà có lòng tốt vậy hả?” Abraxas nhất quyết không tin.
Biết bạn mình không hỏi cho ra nhẽ sẽ không bỏ qua, Voldemort đành phải đem mọi chuyện thuật lại từ đầu.
Mới hôm nay, Voldemort vừa đi hết hẻm Knockturn, đang định ghé vào Hẻm Xéo chọn quà cho Lucius.
Trời đổ mưa, nên trên đường chẳng có mấy ai.
Đúng lúc này, Voldemort chợt nhìn thấy một người hắn không ngờ tới – Eileen Prince.
Trong trí nhớ của hắn, cô ta hiện giờ chẳng phải đã bị trục xuất khỏi nhà Prince rồi sao? Sao lại xuất hiện ở Hẻm Xéo? Hơn nữa còn trông lén lút khả nghi như vậy?
Voldemort nổi lòng hiếu kỳ, liền bám sau Eileen, đến tận khi cô ta đem một chiếc lán mây bỏ xuống đầu đường.
Eileen khóc rồi bỏ đi, Voldemort mới đến gần chiếc lán, vừa xốc lên Chúa tể Hắc ám liền ngây ngẩn cả người.
Một đứa bé chừng hai tuổi được bọc chăn kỹ càng nằm trong đó.
Có một tấm da dê đặt phía trên, viết mấy chữ – Severus Snape!
Tâm tình Voldemort trở nên phức tạp, lúc trước Snape phản bội hắn, hắn không thể tha thứ.
Nhưng nghĩ lại thiên phú ma dược của Snape, Voldemort khó mà hạ sát tâm.
Cứ suy nghĩ chần chừ như vậy, bất giác đã mang đứa bé về nhà rồi.
Abraxas nhướn mày, “Nói vậy, đứa bé này là con cháu nhà Prince?”
“Đúng thế, chẳng qua không được thừa nhận thôi.”
“Cậu tính thế nào với nó đây?”
“Ai đó?” Lucius bỗng cất tiếng, Voldemort nhìn đứa trẻ không biết từ thư phòng đi ra tự lúc nào, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Còn chưa kịp giải thích, Lucius đã chạy tới bên sopha, nhìn xà vương tương lai ngủ say mà tỏ vẻ tò mò, “Đứa bé này là ai vậy?” Vừa nói vừa đưa tay chọt chọt bầu má phính của nó.
Giáo sư nhỏ rốt cuộc tỉnh giấc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lucius, an tĩnh bất thường.
Thấy thế, Lucius bật thốt, y như Abraxas, “A, đây là con của Chúa tể ư?” Trước mặt cha, Lucius vẫn rất ngoan ngoãn gọi Voldemort là Chúa tể.
Voldemort bất đắc dĩ, không hổ là cha con sao? Suy nghĩ giống nhau quá vậy?
“Không phải, tình cờ nhặt được trên đường thôi.”
“Nhặt được, nói cách khác là bị người ta bỏ