Gellert hít đầy buồng phổi cái không khí ẩm ướt lành lạnh của nước Anh.
Mặc dù là người Đức, nhưng hắn luôn thiên vị cho xứ sở sương mù này.
Năm 1945, hắn tự nhốt mình vào ngục giam do chính hắn tạo ra, thề cả đời sẽ không bước chân ra khỏi đó, nhưng chỉ mười lăm năm sau, cũng chính hắn tự mình phá vỡ lời thề này.
Mười lăm năm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, về giấc mơ, về tình cảm, về hắn và Albus.
Albus Dumbledore, người bạn đầu tiên và duy nhất của hắn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tình bạn thì có gì quan trọng, chỉ sau khi kết thân với Albus, hắn mới phát hiện hóa ra có người cùng chí hướng cùng đồng hành thì thật tốt.
Nhưng con đường ấy, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Hắn không rõ sao Albus lại thay đổi nhiều đến vậy, thậm chí đi trên con đường hoàn toàn ngược lại với hắn.
Những năm sau cùng, hắn trải qua đau khổ khôn xiết, mỗi lần gửi thư cho Albus đều nói với người ấy hắn cô đơn biết bao.
Hắn biết trên con đường theo đuổi sức mạnh không còn người bạn trung thành đáng mến đi cùng hắn nữa, nên khi Albus cầm đũa phép đứng trước hắn, hắn cảm giác thực nhẹ nhõm.
Thua, nhưng hắn thấy mình như được giải thoát rồi.
Lại được thấy ánh mặt trời, hắn tới nước Anh trước nhất.
Lấy nhân dạng từ hồi thiếu niên, hắn đi từ Hẻm Xéo đến Knockturn, cảm thấy mình đúng là trung với hắc ám.
Hẻm Xéo đường chật người đông, ồn nào náo nhiệt như thế chỉ khiến hắn thấy phiền lòng, mà không khí âm u tăm tối của Knockturn mới làm hắn thoải mái.
Đám phù thủy bên đường nhìn về phía hắn, những ánh mắt tham lam mà kiêng kị, hắn làm ngơ hết thảy, cho đến khi thấy người kia.
Người đó đáng lẽ không hợp xuất hiện ở chốn này.
Áo chùng rực rỡ hoa lệ tôn lên vóc người cao ráo, mái tóc dài màu bạc lạnh tỏ rõ thân phận của y, y cứ như vậy đi lại thong thả, không giống những kẻ khác quấn khăn che giấu từ đầu đến chân.
Cao ngạo, không biết sợ là gì.
Y đi thẳng hướng tới Gellert, mỉm cười cợt nhả với gã phù thủy hắc ám mang mặt nạ thiếu niên, “Lạc đường sao? Nơi này không phải chỗ cậu có thể tới đâu, thiên thần nhỏ xinh đẹp.”
Gellert suýt chút nữa không kìm được phì cười, không ngờ hắn vì e có người nhận ra mới dùng khuôn mặt này, lại bị người đùa giỡn như thế.
Hơn nữa lúc hắn còn trẻ cũng không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, người trước mặt hắn mới tính là xinh đẹp.
Hắn im lặng nhìn y, muốn xem thử kế tiếp y sẽ làm gì.
Người đẹp được Gellert công nhận không ai khác ngoài Abraxas phong lưu đa tình.
Hôm nay y ghé ngang Knockturn để giải quyết chút chuyện làm ăn, ai dè tình cờ gặp được cậu chàng hợp khẩu vị y như thế.
Đẹp trai, tóc vàng, thân hình cân xứng cao ráo, kỳ thực dùng chữ anh tuấn để tả mới hợp, nói đẹp là chẳng qua muốn xem cậu ta phản ứng thế nào thôi.
Quả nhiên, cậu ta dường như không hề bị y dọa sợ, chỉ một mực nhìn y, bình tĩnh vô cùng.
Abraxas lần này thực sự nổi hứng, nói, “Nếu có hứng, cùng tôi đi ăn tối được không?” Y đưa ra lời mời, cậu chàng kia cười gật đầu.
Gellert cố nhịn cười, Malfoy trước mặt hắn tỏ vẻ hớn hở, khiến hắn nảy lên ý định muốn đùa bỡn y một phen, dường như rất thú vị.
Hắn theo y đến một khách sạn lớn, ăn xong bữa tối quả nhiên bị người nọ đưa vào phòng.
Abraxas không ngờ chàng trai này nghe lời như vậy, nghĩ chắc cậu ta thân kinh bách chiến rồi không chừng, thầm cảm thấy cụt hứng.
Nhưng dù sao cũng đưa vào phòng rồi, không làm thì thực có lỗi với bản thân quá.
Y nhìn cậu chàng đứng đực ở đằng kia, hạ giọng cười khẽ, “Đi tắm thôi, có muốn tắm chung không?” Bạn giường của y chưa có người nào