Lucius không biết mình đang ở đâu, rõ ràng mới một giây trước y còn rúc trong lòng Voldemort cơ mà.
Y chỉ nhớ sau đó hình như mình ngất xỉu, nhưng bây giờ đây là đâu?
Chung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa, y không có mục đích cứ thế bước đi.
Ở đây trừ y ra không có bất cứ thứ gì, thậm chí đến cái bóng y cũng không có.
Y định lấy đũa phép ra, nhưng thấy trên người trống không, nhìn lại mới phát hiện cả người hoàn toàn trần truồng.
Là gia chủ tương lai của nhà Malfoy, y cảm thấy phẫn nộ vô cùng, y mà biết kẻ nào làm nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Không biết đi được bao lâu, bốn phía xung quanh vẫn chẳng hề thay đổi, y dừng bước lại, không muốn đi trong vô định như thế nữa.
“Lucius Malfoy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, cũng không mang theo ác ý, nghe như chỉ tò mò mà thôi.
Lucius nhìn quanh quất nhưng không phát hiện ra ai cả.
“Xin hỏi, là ngài đem tôi tới đây sao? Sao không xuất hiện?” Lucius không thích bị vây ở thế hạ phong, y không biết đối phương là ai, dưới tình huống này đương nhiên khiến y cảm thấy mình gặp bất trắc.
Người kia cất tiếng cười, làm Lucius càng thêm bực bội.
“Mong ngài lộ diện đi.” Y hạ giọng nói.
“Không, đứa nhỏ Malfoy kia.
Ngươi không cần biết thân phận của ta.
Chỉ cần biết đây là khảo nghiệm dành cho ngươi là được.”
Loại giọng điệu này làm y buồn bực vô cùng, y nhịn không được hỏi.
“Khảo nghiệm gì vậy? Ngài nói rõ ràng đi.”
Nhưng không có ai đáp lại, xung quanh lại im lìm như cũ.
Lucius chán nản không buồn nhúc nhích.
Y không có đũa phép, không có quần áo, cái gì cũng không.
Bốn phía xung quanh lại là màu trắng, tuy không đến mức chói mắt, nhưng vẫn dễ khiến người nổi điên.
Cùng lúc đó, Voldemort sốt ruột cực kỳ.
Rõ ràng người trong lòng tiếp nhận nụ hôn của hắn, ai ngờ lại đột nhiên hôn mê.
Voldemort cứ tưởng y chẳng qua quá mức kích động, nhưng thời gian trôi đi, Lucius vẫn không hề có dấu hiệu hồi tỉnh.
Voldemort bắt đầu cảm thấy không đúng, hắn thử một đống bùa chú kiểm tra xong mới phát hiện, linh hồn Lucius không còn nữa.
Loại tình huống này hắn chưa từng gặp qua, một người đang yên lành sao lại mất hết hồn phách.
Hắn nhìn vẻ mặt an tường như đang ngủ của Lucius, nghĩ đến thân thể xinh đẹp này đã không còn linh hồn mà hai mắt tối sầm, tuyệt vọng đến cùng cực.
Trí óc hắn dường như ngừng hoạt động, Voldemort không nghĩ được gì.
Không còn cách nào khác hắn đành xin Geoffrey giúp đỡ.
Hắn bế Lucius lên, đọc thần chú, một lần nữa xuất hiện ở bí cảnh kia.
Vừa đến nơi, Voldemort đã trực tiếp ôm Lucius bay lên, giờ còn là ban ngày, không ít yêu tinh nhìn thấy hắn, trong đó có cả Gell.
Y thấy Voldemort ôm ai đó bay đến nhà Geoffrey liền nhớ ra trước đó y được kể nghe chuyện Voldemort yêu một pháp sư.
Y nổi lòng hiếu kỳ, bèn đi theo hắn qua đó.
“Ngươi không phải nói muốn một tháng sau bắt đầu sao? Chưa gì hôm nay đã tới rồi.” Geoffrey thấy Voldemort chợt xuất hiện ở chỗ mình liền tưởng hắn muốn tiến hành kế hoạch ngay.
Liếc mắt nhìn người được Voldemort ôm trong lòng, Geoffrey hỏi, “Đây là nam pháp sư ngươi yêu đó ư?”
“Đừng nói nữa, Geoffrey, cấp bách lắm rồi.” Voldemort ôm Lucius vào phòng, đặt y lên giường, lúc này mới quay đầu nói với Geoffrey, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh.
Để ý thấy Voldemort kích động, Geoffrey cau mày hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Voldemort thậm chí còn không biết nói thế nào, chỉ ngắn gọn đáp, “Lucius, linh hồn của em ấy mất rồi.”
Geoffrey nhướn mày, đột nhiên có cảm giác bất an.
Nhìn kỹ người trên giường, mái tóc dài màu bạc, sắc mặt trắng trẻo nhợt nhạt quen thuộc vô cùng.
“Y họ gì?”
“Malfoy.
Lucius Malfoy.” Trông vẻ mặt của Geoffrey, Voldemort chợt hiểu chuyện này phức tạp hơn hắn