Thời gian trôi nhanh, hắn xuất viện rồi chưa đầy một tháng sau đó thi Pháp Thuật Tận Sức, môn nào cũng đạt điểm Xuất Sắc thuận lợi qua truông.
Voldemort từ chối tất cả lời mời từ giới quý tộc, ngược lại nộp đơn xin việc vào Sở Bảo mật.
Đối với lời tiên tri lẫn việc hắn sống lại, Voldemort vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chúa tể Hắc ám đương nhiên không buông bỏ nghiệp lớn, nhưng chuyện đó có thể từ từ tính toán, hiện tại hắn còn quá trẻ, chưa đủ để quý tộc tin phục, dù với thân phận hậu duệ Slytherin tiếng nói đã có chút trọng lượng rồi.
Theo ý Voldemort, mọi nhân tố không ổn định đều không nên tồn tại.
Vì trước đây hắn dùng thủ đoạn gì cũng không đụng đến nổi Sở Bảo mật, nên khi nhận được thư hồi âm của Sở, bên trong kèm theo những điều kiện hạch sách nặng nề, Voldemort cũng không kinh ngạc lắm.
Nhưng những yêu cầu khắt khe này cũng khiến người ta đau đầu, vì thế hắn phải nhờ tới Abraxas.
Viết cho người bạn duy nhất một phong thư, chỉ chốc lát sau đã nhận được hồi âm.
Trực tiếp lược qua mấy dòng dông dài vô nghĩa của Abraxas, Voldemort phát hiện nội dung cả bức thư dài tận hai trang chỉ là bảo hắn đến Phủ Malfoy gặp mặt.
Hắn kìm cái xúc động muốn giết luôn con ưng vàng đưa thư, lấy ra Khóa Cảng được Abraxas đưa từ trước, nghiến răng rít ra hai chữ, “Phủ Malfoy.”
Đáng thương con ưng vàng nào đó bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn trừng cho đơ hết nửa ngày, cuối cùng mới đập cánh bay đi, ấm ức gào khóc trong lòng, không bao giờ đưa thư cho người này nữa!
Voldemort vừa đặt chân đến Phủ Malfoy liền thấy cái gì mềm mềm quấn lấy chân hắn.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đôi mắt màu xanh xám tròn xoe long lanh, nhất thời hắn như bị hóa đá vậy.
“Cậu tới nhanh thật đấy.” Abraxas đứng một bên không thèm cứu vớt hắn, ngược lại trêu chọc, “Nhưng Luke ngóng trông cậu lâu rồi nha.”
Voldemort cúi người bế bé con lên, lần đầu tiên thấy chân tay mình luống cuống đến vậy, vụng về ôm Lucius, Voldemort không nhận ra bản thân cũng trở nên hòa hoãn, trái tim lạnh lùng từng chút một được hòa tan.
Hắn ngồi trên chiếc ghế bành tinh xảo cạnh lò sưởi âm tường, cũng không buông Lucius, mà để đứa nhỏ ngồi trên người mình.
Bé Lucius vui vẻ rúc vào lòng hắn, nắm tay nhỏ xíu túm túm tay áo Voldemort, cái miệng chép chép khép mở, phát ra vài tiếng không rõ thanh âm.
“Làm tôi đau lòng