“Abraxas, bên Đức vẫn không có tin tức gì sao?” Voldemort mệt mỏi đưa tay chống trán, mấy ngày bận rộn khiến hắn sức cùng lực kiệt.
Draco bặt vô âm tín, hắn nguyên bản đặt hy vọng ở Đức, bởi căn cứ theo hiểu biết của hắn về ‘chính mình’, nhất định sẽ chọn nơi đó.
Vậy mà bên ấy cũng chẳng có động tĩnh gì.
Là Grindelwald không làm hết sức? Hay là, Abraxas có điều giấu giếm?
“Chúa tể, bên đó đã tìm rất nhiều lần.
Nhưng mà…” Abraxas tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng lại có tính toán khác.
Lúc này Draco đang sống vui vẻ yên lành bên Lucius trong biệt thự.
Y đã làm xét nghiệm huyết thống cho Draco, sự thật đã rõ, đứa bé kia đích thực là hậu duệ nhà Malfoy.
Một khi đã vậy, y không thể đưa nó về với Voldemort.
Y không biết sao Voldemort lại có một hậu duệ của Malfoy bên người, hơn nữa giống hệt Lucius lúc nhỏ.
Trong khoảng thời gian Lucius mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Voldemort càng lúc càng hoài nghi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Abraxas, lặng lẽ sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật.
Hắn lướt nhanh qua những hình ảnh vô nghĩa, cho đến khi hắn nhìn thấy Lucius.
Trong nháy mắt đó, Voldemort tin chắc rằng trái tim hắn đột nhiên ngừng đập.
Hóa ra Lucius vẫn còn sống.
Hắn lúc đầu không dám tin, sau lại mừng rỡ như điên dại.
Cảm xúc dao động khiến hành vi xâm nhập tâm trí Abraxas của hắn bị phát hiện.
Abraxas miễn cưỡng chống lại Chiết Tâm Trí Thuật nhưng đã quá muộn rồi.
“Chúa tể…”” Abraxas vừa định giải thích Voldemort đã cắt ngang.
“Abraxas, nói sau đi.”
Voldemort hoàn toàn không có ý trừng phạt y mà vội vã độn thổ đi mất.
Địa điểm đương nhiên là nước Đức.
Trái tim yêu dấu của hắn đang ở đó, không đến đó thì hắn còn đi đâu?
Abraxas thấy người trước mặt đột nhiên biến mất, cắn răng độn thổ đến Đức theo hắn.
Móng tay giận dữ cắm sâu vào da thịt, y tuyệt đối không để Lucius bị mang đi lần nữa đâu.
Lúc này, Lucius còn đang ôm Draco đi dạo trong vườn.
Trong khoảng thời gian này, đứa bé trở thành trọng tâm trong cuộc sống của Lucius.
Y đột ngột trở thành ông bố trẻ, cả ngày ôm nó bên người.
Draco chẳng hề nhớ đến Voldemort mảy may, vô cùng ngoan ngoãn.
“Chậc, Rồng nhỏ à, đừng cắn tóc của ta.” Lucius vẫn không biết thân phận Draco là gì, nhưng vẫn gọi đứa bé là Draco, tên này y vốn để dành đặt cho con mình.
Draco được Lucius ôm, nắm lấy lọn tóc mềm mượt của y trong tay, vì bản tính trẻ con không thể tránh được, tóc tai y coi như gặp họa.
Nó nghe y bảo buông tay, vậy mà như nghe hiểu, Draco buông thật, lại chuyển hứng thú tấn công sang đôi tai dưới làn tóc.
Bàn tay mũm mĩm nhéo nhéo tai Lucius, một tay không được thì dùng cả hai tay.
Lucius vừa bất đắc dĩ vừa lộ vẻ cưng chiều, y ngồi xuống ghế mây, để đứa nhỏ ngồi trên đùi không cho nó nghịch tai mình nữa.
Draco mất đồ chơi liền thấy bất mãn, cái miệng nhỏ dẩu ra, đôi mắt to tròn màu lam bắt đầu ầng ậng nước mắt.
Lucius gần như trụ không đến một giây liền đầu hàng, dùng pháp thuật biến ra một quả banh lông nhét vào tay bé con, Draco được đồ chơi mới quả nhiên nín khóc, ngoan ngoãn ngồi trên đùi y.
Nhìn nước mắt của nó bỗng dưng ráo hoảnh, Lucius chỉ thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Voldemort đứng ngay ngoài cửa biệt viện nhìn thấy như vậy liền rất muốn bước vào, nhưng chợt lời của Abraxas khiến hắn do dự.
Abraxas lúc đuổi theo hắn chỉ nói một câu.
“Lời nguyền đó, Chúa tể, ngài quên rồi sao?”
Chỉ một câu ấy thôi đủ để Voldemort khiếp đảm, tuy không biết làm sao Lucius có thể còn sống, nhưng Voldemort chỉ vừa nhớ đến thân thể lạnh như