“Thề?” Voldemort cau mày, “Lời thề Bất khả bội ư?”
“Không, chỉ là một lời thề thôi.” Byrd mỉm cười, “Sở Bảo mật thực ra không thuộc quản lý của Bộ Pháp thuật.
Tôi và Croaker là người giữ bí mật, vì mọi thứ về Sở Bảo mật đều không được phép tiết lộ cho ai khác biết.
Vì thế, Tom Marvolo Riddle, cậu có dám lấy linh hồn mình thề rằng, một khi trở thành người giữ bí mật, thì vĩnh viễn im lặng về mọi thứ liên quan đến Sở Bảo mật, tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một câu?”
Voldemort cúi đầu, chần chừ cân nhắc một lúc.
Cuối cùng, hắn chĩa đũa phép vào trước ngực, thề, “Tôi lấy linh hồn mình thề rằng, luôn im lặng về mọi thứ liên quan đến Sở Bảo mật.” Một luồng sáng vàng nhạt quấn quanh hắn rồi nhanh chóng tan đi.
Byrd cười, “Hoan nghênh gia nhập.”
Không ai phát hiện sâu trong đôi mắt Voldemort là sự cuồng nhiệt, là ham muốn khám phá những điều chưa ai biết.
“Croaker, cậu dẫn cậu ta tham quan một vòng đi.” Byrd nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Croaker, tủm tỉm cười nói.
Anh ta không nói lời nào, chỉ xoay người bước đi.
Voldemort để ý anh ta hướng đến cánh cửa lúc nãy khiến hắn tò mò, ánh mắt hắn sáng lóe lên rồi tắt.
Bước vào phòng, hơi lạnh băng giá đập vào mặt.
Căn phòng có trần rất cao, bên trong chất đầy những quả cầu thủy tinh phủ một lớp bụi dày.
“Đây là Phòng Tiên tri.” Giọng nói lạnh nhạt của Croaker vang lên, xác nhận suy đoán của Voldemort.
Quả nhiên, đây là nơi chứa quả cầu tiên tri chết tiệt kia.
Voldemort còn muốn nhìn lâu thêm chút nữa, nhưng Croaker rất nhanh đã ra ngoài rồi, Voldemort phát hiện phòng này chỉ có một cửa thôi.
Lại lần nữa quay về Phòng Thời gian, họ đi tiếp qua một cánh cửa, kế đó là phòng Não, rồi phòng Chết và một căn phòng bé tẹo chỉ