Năm thứ nhất Lucius rời đi, Voldemort tập trung hết mình vào việc nghiên cứu Sở Bảo mật.
Năm thứ hai Lucius rời đi, Voldemort đã ổn thỏa giữa giới quý tộc.
Năm thứ ba Lucius rời đi, Voldemort đã biết hơn phân nửa sự thật về Sở Bảo mật.
Năm thứ tư Lucius rời đi, Voldemort đã là lãnh đạo cao nhất của giới thuần huyết.
Năm thứ năm Lucius rời đi, cái tên Chúa tể Voldemort ở giới phù thủy nước Anh không ai không biết nữa.
Năm năm lặng lẽ thoi đưa, ngày Giáng sinh cũng sắp đến gần.
Voldemort đi dọc theo Sở Bảo mật, nhìn kỹ nơi này – nơi tràn ngập sức mạnh kỳ bí, lần cuối cùng.
Hắn chuẩn bị rời đi, làm ở đây đã năm năm, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin, nhưng vẫn có những thứ ở đây hắn chưa rõ được, như cánh cửa không thể mở kia, cánh cửa chứa một sức mạnh kỳ bí to lớn.
“Chúa tể…” Từ phòng Chết đột nhiên có tiếng vang.
Voldemort nhìn quanh bốn phía, ở đây không một bóng người.
“Chúa tể, cầu xin ngài….đừng…Chúa tể…”
Giọng nói thều thào đứt quãng, Voldemort bỗng cảm thấy nó rất quen tai.
Hắn theo dấu đến chỗ cái cổng tò vò, nhưng đằng sau nó trống rỗng chẳng có gì cả, nhưng âm thanh kia vẫn không tan đi.
Voldemort rốt cuộc nhớ ra đó là giọng Lucius, là giọng lúc y đã lớn rồi.
Thanh âm kia đau đớn khốn khổ, bàn tay cầm đũa phép của Voldemort siết lại càng chặt hơn.
Hắn lục lọi ký ức trong đầu, là Lucius quỳ rục cầu xin hắn, là Lucius bị tra tấn cắn môi bật máu vẫn không hé răng, là Lucius bị đoạt mất đũa phép vẫn giữ bình tĩnh…
“Cậu cũng nghe thấy à?” Dòng suy nghĩ của Voldemort bị đánh gãy, hắn quay đầu lại, Byrd đã đứng cạnh cửa từ bao giờ.
“Nghe thấy cái gì?” Voldemort nghi hoặc hỏi lại anh ta.
“Giọng nói sau tấm mạng đó.” Byrd đến gần tấm mạng như muốn chạm vào nó, nhưng lại buông tay, “Nhớ nhung tha thiết có thể khiến mình nghe thấy tiếng người mình nhớ mong, tôi đoán vậy.” Anh ta cười cười, tiếp tục, “Croaker lại nói cái cổng tò vò này nối với một thế giới khác, tiếng mà ta nghe thấy là giọng của người khác từ cái thế giới song song đó mà thôi.”
Voldemort nhìn chăm chú vào tấm mạng rách rưới lẫn vách tường trống rỗng phía sau, lặng im suy nghĩ.
Nhớ nhung tha thiết hoặc một thế giới khác ư?
“Mà nghe Croaker nói mai cậu không đến nữa?” Byrd chợt đổi đề tài.
Voldemort gật đầu, khách sáo nói, “Nên đây có thể là lần cuối gặp nhau rồi.”
Byrd cười đầy ý vị, “Một lời trước lúc chia tay đây Tom, quá mức chấp nhất