Hôm sau tỉnh dậy, vậy mà đã có tuyết rơi đầu mùa.
Hoàng hậu tổ chức yến tiệc hoa mai trong hậu cung, mời tất cả triều thần và gia quyến ở Thịnh Kinh đến thưởng rượu ngắm hoa.
Lúc dùng bữa sáng, ta nhàn nhạt hỏi: “Hầu gia có muốn đi cùng ta không?”
Thẩm Hoài Đình liếc nhìn ta một cái, gật đầu.
Ta có chút ngạc nhiên.
Dù sao thì trước giờ hắn chưa từng cùng ta tham dự yến tiệc.
Ta sai đầy tớ chuẩn bị xe ngựa, còn mình thì tự tay chuẩn bị lễ phục cho hắn.
Bận rộn một hồi lâu mới xong, nhưng đến thời điểm xuất phát, Thẩm Hoài Đình lại biến mất không thấy.
Nha hoàn Thanh Trúc vô cùng bực bội: “Hầu gia cũng thật quá đáng, đã đồng ý với phu nhân rồi mà lại không tới!”
Ta khẽ nhướn mi, trong lòng thầm nghĩ ——
Có lẽ đây là trò mới mà Thẩm Hoài Đình dùng để bỡn cợt ta.
Trước đây khi
mẹ ta bệnh nặng, hắn đã đưa ta đến Hoài Âm Tự rồi lừa ta rằng đó là nơi cầu phúc, phải quỳ một đêm mới chứng tỏ mình thành tâm.
Ta bèn quỳ cả một đêm.
Nhưng sau này ta mới biết, nơi đó chỉ là một ngôi chùa hoang vắng bị đồn có ma.
Hắn đã từng cắt nát chiếc túi ta thêu cho cha và anh trai, xé nát những bức tranh chữ mà ta trân trọng giữ gìn……
Một lần lại một lần muốn chọc giận ta.
Để ta hòa ly với hắn.
Nhưng ta đã chịu đựng tất cả.
Bởi vì mỗi khi nhìn vào khuôn mặt ấy, ta đều không thể làm gì được.
Tình nguyện bị lừa một lần.
Lại một lần.