Trong lòng tôi có ma

Chương 1


trước sau

Chương 1

“Của cô đây.”

Đồ Sam nhận vé, nhìn hình ảnh trường ma u ám trên mặt vé, ngẩng đầu nhìn nhân viên công tác trước sảnh: “Cảm ơn.”

“Cô xác định muốn vào một mình?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, kẻ mắt màu khói, nhai kẹo cao su, lười biếng hỏi cô: “Chúng tôi có thể cử nhân viên đi cùng cô.”

Đồ Sam cắn môi dưới, lắc đầu: “Không cần, tôi muốn đi một mình.”

Cô gái đánh giá cô từ trên xuống dưới, cong môi cười gian: “Vậy cô nhớ cẩn thận.”

“Trường ma Vãn An” là nhà ma rất nổi tiếng ở thành phố Thanh, bởi vì cảnh tượng quá đỗi chân thật và khủng bố, người giả ma lại vô cùng chuyên nghiệp, thường xuyên dọa người chơi tè ra quần.

Đứng cạnh tường đợi một hồi, một nam sinh mặc đồng phục đi tới, hai tay đỡ giỏ trúc: “Túi xách, di động và đồ đạc có giá trị vui lòng để ở đây, chúng tôi sẽ giúp cô bảo quản.”

Đồ Sam nghe theo.

Nam sinh nhét giỏ vào tủ khóa gắn tường, quay đầu nhìn cô, đưa tay ý bảo: “Mời đi bên này.”

Đồ Sam đuổi kịp, rẽ qua khúc quanh, chính là cửa vào “Trường ma Vãn An”.

Cô dừng bước, giương mắt nhìn, dây mây đầm đìa máu tươi như bàn tay ma quỷ, vươn lên không trung, bên trong mơ hồ vọng lại âm thanh trầm thấp và tiếng kêu sợ hãi.

Thấy cô chần chừ, nam sinh bày ra gương mặt mời chào chuyên nghiệp, cười tủm tỉm nói: “Cô muốn mua đồ xua đuổi ma quỷ không? Có thể làm giảm bớt nỗi sợ đấy.”

Đồ Sam vẫn lắc đầu.

Nam sinh không nói nữa, đưa cho cô một chiếc vòng tay, Đồ Sam cầm xem, trên vòng có treo một bảng tên học sinh cũ kỹ, bề mặt loang lổ vết máu, không còn nhìn rõ tên chủ nhân, ngoài ra gắn thêm một cái chuông nhỏ, khẽ rung một cái sẽ vang lên tiếng đinh đang.

“Vào thôi, nhớ đừng tùy tiện rung chuông nhé.”

Vào cửa sắt, nam sinh bỗng nhắc nhở như vậy. Đồ Sam quay đầu, anh ta cười rất thân thiện, nhưng ánh sáng đỏ hắt ra từ cánh cửa, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Đồ Sam xiết chặt vòng tay, hít sâu một hơi, đi vào trong.

Vượt qua góc tường, ánh sáng bên ngoài tắt hẳn, bốn phía tối tăm, khí lạnh xâm nhập, loa treo tường rè rè truyền ra giọng nữ ngắt quãng, dường như đang thúc giục mọi người chạy nhanh về ký túc xá.

Nhưng cô chỉ có một mình, ánh sáng xanh âm u chiếu sáng con đường mòn duy nhất, dưới chân là vết máu rõ ràng.

Đồ Sam ôm chặt cánh tay, toàn thân đều nổi da gà.

Nhịp tim dần tăng, cô đi từng bước chậm chạp, không biết có gì đang đợi mình phía trước.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kêu thê lương sợ hãi, không biết là người hay ma, sau lưng bỗng có bàn tay vỗ vai cô!

Đồ Sam lảo đảo, hít khí lạnh, cơ thể vừa ổn định lập tức chạy như điên, chuông nhỏ trong tay không tránh khỏi rung lên.

Sau lưng truyền đến hàng trăm tiếng bước chân gấp gáp, Đồ Sam quay đầu nhìn, một đám mặc trang phục tang thi đang điên cuồng đuổi theo cô!

Khắp người bọn họ đầy máu, nét mặt dữ tợn.

Trời ạ…

Đồ Sam vắt chân lên cổ chạy về phía trước.

Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một cánh cửa khép hờ, ván cửa cũ nát rạn nứt, đọng đầy máu tươi, hình như chảy ra từ khe cửa.

Đồ Sam sinh lòng do dự, nhưng tang thi vẫn đang truy sát, trước là sói sau là hổ, cô chỉ có thể tiến vào, loạng choạng đẩy cửa.

Một đường liều mạng chạy trốn, Đồ Sam bủn rủn.

Ván cửa phát ra vô số tiếng cọt kẹt, mài mòn hết dũng khí vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu của cô.

Đồ Sam nhớ lại video vừa xem ở ngoài, đây mới là cảnh thứ nhất.

Cô không dám cử động, đợi tiếng cọt kẹt dừng lại, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu.

Vừa nhìn, trái tim Đồ Sam suýt ngừng đập.

Một cô gái tóc dài, chẳng biết đứng sau lưng cô tự lúc nào, cô ta mặc đồng phục nữ sinh, một bên mắt là cái lỗ đen ngòm, nửa gương mặt rỉ máu, dưới đầu gối chân trái cũng lộ ra xương trắng và máu thịt lẫn lộn.

Cô ta nhìn cô chằm chằm, thình lình cười rộ lên, răng nanh đỏ chót.

“Á!” Đồ Sam áp sát ván cửa: “Cô đừng tới đây!”

justify;">“Vì sao cô không ngủ được?” Nữ sinh hỏi cô.

Đồ Sam nghe vậy bèn nhìn chung quanh phòng, bốn phía u ám, ánh đèn chỉ đủ chiếu sáng mấy chiếc giường tầng, trên ga giường trắng toát đều là vết máu, vách tường cũng y hệt như thế.

Có vật thể mảnh màu đen từ trần rủ xuống, giống như tóc mọc tua tủa, trong không khí tràn ngập hương vị hư thối.

“Cô tới đây ngủ cùng đi…” Trong căn phòng tối đen như mực đột nhiên vang lên tiếng gọi như có như không, “Cô tới đây ngủ cùng đi…”

Ở một giường khác có hai cô gái đứng thẳng dậy, họ cũng mặc đồng phục, xõa tóc rũ rượi, máu tươi đầy người, nhìn không rõ mặt, họ chỉ mở cái miệng to như bồn máu, dùng đôi mắt tối om nhìn cô chằm chặp:

“Ngủ cùng chúng tôi đi, tối rồi… chúng tôi sợ lắm…”

Âm thanh quanh quẩn, tựa như gió lạnh xâm nhập vào lỗ chân lông, rét buốt.

Nữ sinh một mắt từng bước tới gần Đồ Sam, định kéo tay cổ tay cô.

Đồ Sam tránh đi, miệng ú ớ, cơ thể run lẩy bẩy: “Đừng, đừng chạm vào tôi.”

Nữ sinh dừng lại, quan sát cô.

Nhìn gần không khỏi quá mức chân thật, đôi mắt nữ sinh thối rữa mưng mủ, môi đỏ sẫm như máu, dẫu biết chỉ là hóa trang nhưng dạ dày Đồ Sam vẫn cuộn trào, không dám liếc mắt thêm một lần nào nữa.

Cô nhìn một chiếc giường trống, xoa xoa cánh tay, vòng qua cô ta, đi lên trước.

Vừa vén chăn ra, Đồ Sam không khỏi nôn khan, trong chăn… Đúng là mớ tóc tán loạn.

“Mau vào đi…”

Chưa kịp than vãn, nữ quỷ một mắt đã đứng ở mép giường cô, nhìn xuống, mặt không biểu cảm, làn da trắng bệch, trông càng tối tăm khủng bố.

Đồ Sam ôm đầu, biết rồi biết rồi!

Tay cô ấn vào cổ họng, chui vào chiếc chăn lạnh như băng…

Thích Phi Phi chống cằm, dán mặt vào màn hình, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cô quai hàm chuyển động, phun ra kẹo cao su, chỉ vào một chỗ:

“Điền Điền, giúp chị nhìn xem, cô gái này sao rồi?”

Nam sinh thấp bé lại gần, chỉ thấy cô gái mình mới dẫn vào đắp chăn, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích: “Bị dọa ngất rồi hả?”

“Không biết.” thích Phi Phi tiện tay bứt một chiếc lá xanh: “Nằm trên giường bất động cả buổi sáng rồi. Cô ấy rất nghe lời, không trốn chạy, đặt đâu nằm đấy.”

“Em qua xem thử nhé?”

“Đợi chút.” Thích Phi Phi đeo tai nghe, kết nối với bộ đàm: “Tiểu Tuyết, cô gái này sao vậy? Em không biết ư? Đi xem thử đi, chị đang theo dõi rồi.”

Trong màn hình, nữ sinh một mắt đi đến bên giường, đẩy cô gái mấy lần, vẫn không nhúc nhích, bất đắc dĩ xua tay với camera.

“Haizz.” Thích Phi Phi đỡ trán, vội gọi điện: “Du Dần à, anh rảnh không? Anh đang ở đâu? Anh sang chỗ Tiểu Tuyết nhìn xem, có một cô gái không biết sao lại thế này, nằm trên giường bất động, anh đưa cô ấy ra ngoài nhé, em sợ xảy ra chuyện.”

Trong nhà ma, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi xuyên qua hành lang chất đầy đầu lâu xương trắng, căn tin nội tạng, ngựa quen đường cũ đi đến phân cảnh ký túc xá.

Anh ta đeo kính không vành, dáng người cao to, trên áo blouse trắng là vết máu loang lổ.

Vào ký túc xá, người đàn ông trao đổi ánh mắt với nữ sinh một mắt, bước đến bên giường Đồ Sam.

Anh ta thoáng sửng sốt, vỗ chăn hai lần: “Này.”

Anh ta nhíu mày, ngồi xổm xuống, giọng nói phóng đại: “Này! Này! Có nghe thấy tôi nói không?”

“Chẳng lẽ hôn mê rồi.” Mấy nữ sinh giả ma đứng tụ tập, nhỏ giọng đặt câu hỏi.

Người đàn ông không dừng lại, đứng lên, xốc chăn, đỡ Đồ Sam dậy.

Đồ Sam hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình ngủ thiếp đi, trong cơn hoảng loạn, cô dần dần tỉnh lại.

Hiện ra trong tầm mắt là chiếc cằm tái nhợt, cô phát hiện mình đang bị ‘một con ma’ ôm vào trong ngực.

Đồ Sam nhất thời hồn bay phách lạc, gào khóc giãy giụa: “Oa oa oa oa oa oa, anh là ai??!!”

Người đàn ông khép mắt, đằng sau thấu kính là con ngươi tối đen. Da anh ta màu xám tro, khóe miệng dính đầy máu.

“Tỉnh rồi?” Anh ta nhe răng nanh nhọn hoắt, nghiêm túc nói: “Sợ cái gì, tôi là nhân viên y tế trường.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện