Cả ngày Tần Thiên cứ mải mê đặt đầu óc vào đơn hàng có cái tên người nhận "Long Nghị" ở giỏ hàng đằng sau.
Anh Long đến cả bấm bàn phím điện thoại còn giống hệt mấy "chú cán bộ già", sao học được cách mua hàng online thế này? Mình ăn ở chung đụng với anh mỗi ngày mà còn chẳng hay biết!
Mới sáng sớm đã như mèo cào, Tần Thiên không chờ nổi muốn phi ngay về khu dân cư hỏi rốt cuộc anh Long mua cái gì thế.
Vì phạm vi giao hơi thay đổi, đến tận chiều cậu mới giao quanh khu Thiển Thủy.
Bây giờ chỉ đành kiềm chế cơn tò mò, nghĩ ngợi không biết trong hộp có gì đây.
Đồ ăn?
Đồ xài?
Hay là...
Tần Thiên nghĩ ra một thứ, mặt mũi phút chốc đỏ lựng lên.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, quẳng mớ suy đoán thiếu đứng đắn kia ra ngoài.
"Ting ting —— "
Vừa ném hộp cơm vào thùng khác, điện thoại trong túi Tần Thiên bỗng reo lên.
Cậu vội vã móc ra xem, mau chóng ấn nghe máy.
"Anh Long!"
"Ừm."
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp hệt như trước, nhưng hiện tại, Tần Thiên đã bắt được sự dịu dàng ẩn bên trong.
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ." Tần Thiên dựa vào xe điện của mình, trung thực khai báo tên món ăn: "Hôm nay em ăn bò xào ớt với bông cải xanh nè, thịt bò cay cực, ăn với cơm hợp lắm luôn, chắc chắc anh sẽ thích cho mà xem."
"Bây giờ em còn ăn cay hơn cả tôi." Long Nghị ngồi trong phòng trực, gạn chỗ thức ăn thừa và xương còn dư vào tô của Móm, dặn dò: "Dạ dày em vẫn chưa khỏe hẳn, ăn vừa thôi biết chưa."
"Dạ." Tần Thiên cười đáp lời, sau đó cố tình lầm bầm, "Em biết ăn cay còn chẳng phải nhờ ai đó dạy cho..."
Trước kia cậu không dám mặc sức nói ra những lời thế này.
Nhưng bây giờ quan hệ của cả hai đã thay đổi, Tần Thiên phát hiện mình thích nói đủ thứ linh tinh vô nghĩa với người đàn ông vô cùng.
Dù có trở nên không giống với bản thân ngày trước, nhưng Tần Thiên rất hưởng thụ những thay đổi này.
Cảm giác có người yêu thương, có người quan tâm mình, thật sự...!tốt lắm.
Tiếng nhận sai kiên quyết của người đàn ông bên kia đầu dây xuyên qua loa rót vào tai Tần Thiên, ngứa ngáy tê dại.
"Là tôi không tốt.
Tối nay về hầm canh xương lợn cho em, hửm?"
Tần Thiên mân mê giật giật khóa kéo trước ngực, rất muốn đáp dạ, nhưng sau khi giả bộ suy tính xong, mới nịnh nọt lấy lòng: "Em còn muốn ăn khoai tây sợi cơ."
"Được, ớt xanh hay xào với giấm?"
Tần Thiên li3m li3m môi: "Xào giấm đi."
Cậu vừa cơm nước khỏi miệng, sao mà vừa nghe lại thấy hơi đói thế này.
Tại anh Long hết trơn, cứ càng ngày càng nấu cơm ngon thôi!
"Canh xương muốn ăn với đậu hà lan hay củ sen?"
"Củ sen! Em muốn ăn loại mềm mềm ấy."
"Loại đó gọi là củ sen nghệ tây."
Cuộc hội thoại chẳng có tí ý nghĩa gì, nhưng cả hai đều không muốn tắt điện thoại mau.
Bên Long Nghị vốn rất rảnh rỗi, mà Tần Thiên chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi ban trưa thôi.
Hai người vừa mới nếm trải hương vị tình yêu dù cho không nói lời nào, chỉ lắng nghe tiếng thở của nhau vẫn cứ ngọt ngào rợp trời kín đất.
Tần Thiên đưa mắt nhìn giỏ hàng ràng đằng sau xe, nhớ tới gói hàng nhỏ mình bận tâm mãi kia, nhịn không được hỏi ra miệng.
"À cái đó..." Long Nghị nhớ ra, cười khẽ, "Mua cho em xài, em cứ mở đi."
"Gì thế ạ, cứ bí với chả hiểm." Tần Thiên nghe là mua cho mình, lòng cứ như được ngâm vào hũ kẹo vậy, ngoài miệng lại trách móc, "Anh biết mua hàng online từ hồi nào thế? Linh tinh làm gì chứ, có cái gì mà không mua ngoài siêu thị được."
"Siêu thị không có." Long Nghị giải thích, "Anh cũng hỏi chỗ khác rồi, không có cỡ vừa."
"...!Hở?"
Tần Thiên nuốt nước bọt: "Không có cỡ vừa?"
Long Nghị ừ một tiếng, không cảm thấy có gì bất thường ở đây.
Đúng lúc này có xe về ngoài cổng khu dân cư, anh nói với Tần Thiên một tiếng, cúp điện thoại rồi ra khỏi phòng trực chỉ dẫn xe vào chỗ đậu, để lại Tần Thiên bên này điện thoại sững sờ hồi lâu, mới đỏ mặt tía tai lục gói hàng nhỏ ra, tần ngần lắc lắc.
Không có tiếng.
Hình như hơi nặng.
Rốt cuộc...!là cái gì thế?
"Viên Văn Siêu! Đồ hèn! Cậu không còn là đội viên của chiến đội Sấm Chớp chúng ta nữa!"
"Phải đấy! Có mỗi trận thi