Long Nghị còn chưa đến dưới trệt tòa hai cụm ba đã nghe thấy một tràng tiếng chửi mắng gai tai, mấy hộ hàng xóm ló ra cửa sổ hóng chuyện.
Anh nhanh chân lên cầu thang, tiếng trong hành lang vang dội.
"Mày quan tâm con mẹ gì? Bà bỏ tiền ra thuê nhà ở ai mướn mày quan tâm nhà bà đốt gì? Cũng có đốt tiền giấy cho ông bà nhà mày quái đâu!"
Trong khe cửa hẹp hộ 201, cô gái trẻ tuổi ốm yếu kẹp điếu thuốc dựa cạnh cửa nói với người đàn ông đeo kính ngoài cửa 202.
"Cô, cô, phụ nữ tí tuổi như cô ai lại nói chuyện ác mồm ác miệng như vậy!"
Hộ 202 có một đôi vợ chồng, lúc này người chồng giận tới nỗi mặt đỏ gay: "Các người ở nhà thích chế gì thì chế, nhưng không được phép ảnh hưởng đến người khác!"
Cánh cửa sau lưng người đàn ông đeo kính rục rịch mở ra lại bị anh ta chặn cứng: "Bà xã đừng ra đây! Kẻo bị ba cái hạng tởm lợm này lây vào người!"
"Mày nói cái chó gì cơ!?"
Cô gái trẻ nhíu mày, gương mặt nhọn hoắt nhợt nhạt thoạt trông có phần hiểm độc.
"Tôi nói mấy người đốt cái gì hôi hám thế không biết, ngày nào cũng quẳng rác rưởi tùm lum ra hành lang! Bà xã tôi còn đang mang thai, ngày nào cũng ảnh hưởng nôn bao nhiêu lần, mấy người có đức tí được không!"
"Ha ha, mắc cười! Bà bầu thì buồn nôn là đúng rồi, lúc bà đây bầu bì hôm nào cũng nôn ói từ sáng sớm tới tối muộn, thế mà cũng có sủa loạn như mày đếch!"
Người đàn ông đeo kính như không ngờ cô gái thoạt trông rất trẻ này đã từng có con, thoáng ngơ người, sắc mặt hòa hoãn đi một chút: "Đều là người làm mẹ, em gái thông cảm, nói với chồng chịu khó để ý giúp?"
Người phụ nữ như bị câu nói nọ đâm phải, rít mạnh một hơi thuốc rồi nhổ toẹt đờm sang bên, lạnh nhạt đáp: "Làm mẹ cái đếch gì? Bà đây không con cái gì hết!"
"Cô cô cô!"
Người đàn ông siết chặt nắm tay với hàng xóm gian trá khó chơi.
Song anh ta không phải người hay cái cọ, một bụng chữ muốn nói chắn ngang cổ họng.
Long Nghị dắt côn bảo vệ vào quần áo rồi lên lầu hai.
"Chuyện gì ồn ào vậy?"
Một người cao lớn mặt lạnh xen ngang khiến cả hai cùng hãm bớt lại.
"Anh bảo vệ." Người chồng ở 202 không quen Long Nghị lắm nên không biết tên anh, mà bình thường qua lại gặp mặt vẫn biết ý chào hỏi.
Giờ này gặp được Long Nghị như vớ được cứu tinh: "Anh xem thử, có hàng xóm nào vô lý như họ à!?"
Long Nghị dời mắt nhìn sang cô gái trẻ, cô gái đối diện với đôi mắt khác người của Long Nghị, sắc mặt thoáng chốc cứng ngắc, anh bắt được vẻ gấp rút và chột dạ trên gương mặt nọ.
Người đàn ông tiện đà tóm tắt nguyên do vụ ồn ào.
Bà xã anh ta mang thai hơn bốn tháng, làm việc ở cửa hàng quần áo đường kế bên.
Trước đây dù thỉnh thoảng cũng nôn nghén nhưng sức khỏe rất bình thường, thế mà từ khi nhà hàng xóm này chuyển tới chưa được bao lâu, họ ngửi thấy mùi gì đó rất kỳ lạ, đôi khi là mùi khói gắt mũi, đôi khi là mùi khét cực kỳ kinh khủng.
Ít lâu sau sức khỏe bà xã anh ta xuống dốc, tần suất nôn nghén ngày càng dày đặc.
Cuối tuần trước hai người đến bệnh viện kiểm tra các chỉ số thường quy, bác sĩ nói chỉ số progesterone* đang quá cao, hỏi hai người có uống thuốc bổ hay tiếp xúc với hóa chất hóa phẩm gì không.
Anh ta về nhà nghĩ ngợi cả buổi trời, chỉ nhớ ra được mùi hương khác lạ nhà kế bên thôi.
*Hormone sinh dục ở nữ.
Tối nay khi đang nấu cơm, bà xã trong bếp lại ngửi thấy mùi hôi chua bay ra từ sát bên, lập tức nôn vào nôi.
Người đàn ông đeo kính mới đầu đói tưởng chết, chỉ biết bế bà xã vào giường, dọn dẹp lại căn bếp.
Anh ta càng nghĩ càng giận, gõ cửa nhà bên muốn nói chuyện.
"Kiểu lập luận gì vậy? Tôi thích ở nhà rồi sao, liên quan tới nhà mấy người cái rắm chó gì!"
Cô gái trẻ tuy có vẻ sợ sệt khi trông thấy Long Nghị, nhưng nhìn Long Nghị nghe câu chuyện tên hàng xóm kể mà không nói một lời, lúc này gan bắt đầu to lên, mất kiên nhẫn nói với 202: "Có ngon thì mày báo cảnh sát đi!? Đến cảnh sát còn không dám tự tiện xông vào nhà dân!"
Mũi chân cô gái vô thức di di trên đất, ngày một vội vã, sắc mặt cũng tỏ ra mất hết kiên nhẫn.
"Đủ rồi!"
Khe cửa 201 đột ngột mở ra, một người đàn ông gầy bước tới nắm cánh tay cô gái trẻ kéo vào nhà.
Gã ta trừng cô gái, sau đó lướt mắt quan sát Long Nghị, gật nhẹ đầu với chủ hộ 202: "Xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ để ý."
Đôi mắt u ám của gã ta làm người đàn ông đeo kính tê cả da đầu.
Miệng nói xin lỗi mà giọng điệu nhạt toẹt không có vẻ gì là áy náy.
Nhưng ít nhiều gì người ta cũng đã chủ động xuống nước, người đàn ông đeo kính không muốn mọi chuyện khó xử thêm, thấy thế bèn gật đầu: "Chúng ta làm hàng xóm với nhau