Khi tỉnh lại, Long Nghị đối diện với đôi mắt lệ chi đỏ hoe của đứa nhỏ.
Đôi mắt ấy nhìn anh chẳng buồn chớp, sững ra mất một lúc thật lâu mới phát hiện anh tỉnh rồi.
Đôi mi cậu run lên, nước mắt lã chã chảy dài xuống cứ như mua chẳng tốn xu nào.
"Em đừng khóc..."
Anh hôn mê không uống nước, cổ họng khô khốc khàn đặc.
Tần Thiên áp tay lên gò má người đàn ông, không cho anh lau nước mắt.
"Ai là người bảo..."
"Trước khi muốn bảo vệ người khác phải bảo vệ được bản thân?"
Giọng cậu nghẹn đặc, thái độ có phần nặng nề nói ra miệng lại nhẹ hẫng.
Hết cách rồi, Tần Thiên đã rất sợ hãi, suốt quãng đường đến bệnh viện lẫn khi chờ người đàn ông phẫu thuật cứ khóc mãi không ngưng được.
Ai cũng nghĩ người nằm trong đó là anh ruột cậu, có cô hộ lý không nhìn nổi còn len lén nhét cho cậu một bịch khăn giấy.
Không ai biết anh ruột cậu đã chết từ lâu, còn người nằm trong đó là người duy nhất yêu thương cậu từ đây đến hết về sau.
Tần Thiên chợt giật mình.
Cậu đã chẳng thể rời bỏ anh Long được nữa.
Khi nhìn thấy xe cứu thương, suýt nữa cậu đã không thở nổi.
Thời khắc đó trong đầu chỉ có một câu duy nhất, không thể là anh Long, không thể là anh Long.
Nếu anh Long cũng bỏ cậu mà đi, cậu sợ bản thân chẳng cách nào...!bước tiếp cuộc đời này.
Truyện Huyền Huyễn
"Tiểu Thiên, anh xin lỗi."
Long Nghị không ngờ mình sẽ bị thương.
Nhìn nước mắt đứa nhỏ cứ càng rơi càng nhiều, anh vừa hối hận vừa luống cuống.
"Anh có biết không...!Anh có biết không..."
Như thể cuối cùng mọi sợ hãi suốt đêm cũng được giải phóng, Tần Thiên nắm tay anh thật chặt, khóc tới mức không thở nổi.
"Em...!hức...!anh làm em sợ chết mất!"
Long Nghị lo lắng, rục rịch muốn ngồi dậy ôm đứa nhỏ của mình vào lòng.
Ngờ đâu Tần Thiên còn hành động nhanh hơn anh, hốt hoảng đứng dậy ghì vai anh xuống.
"Anh đừng động đậy!"
Cậu dữ tợn trừng mắt.
"Lỡ rách luôn vết thương mới khâu thì làm sao bây giờ!?"
"Ừ, anh không động đậy."
Long Nghị nghe lời nằm trở về, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Tần Thiên.
"Út cưng đừng khóc nữa nhé? Là tại anh sai." Anh giơ tay lên, bây giờ mới chạm tới mắt cậu thành công, khẽ khàng lau hết nước mắt vào lòng bàn tay mình.
"Anh, anh gọi em là gì cơ..."
Người đàn ông làm trái tim Tần Thiên mềm tan ra, giọng mũi nhỏ dần.
"Ở quê anh con út sẽ được cưng nhất nhà, người lớn hay gọi như thế."
Mặt Tần Thiên đo đỏ, vùi vào lòng bàn tay người đàn ông làu bàu: "Anh có phải phụ huynh của em đâu."
Long Nghị cười khẽ lại chạm phải vết thương bên hông, anh thoáng khựng tay, nhưng vẫn bóp cái mũi đứa nhỏ: "Em bé nhà ai cứ thích gọi anh là chú cơ?"
Đây là mấy lời đong đưa của hai người lúc trên giường mà.
Tần Thiên xấu hổ, èo uột gỡ tay anh ra chẳng có tẹo sức nào, lại trừng mắt nguýt.
"Không biết!"
Ngoài miệng thì nói vậy, trong bụng Tần Thiên hưởng thụ ghê gớm.
Người đàn ông xưa nay đứng đắn kiệm lời, khó được một lần gợi câu đùa trêu chọc, hẳn rằng muốn dỗ cậu vui.
Tần Thiên xót xa.
Cậu ngả đầu lên thành giường bệnh, đưa tay chỉnh lại góc chăn cho anh.
Nhìn cánh tay quấn băng kín mít của Long Nghị, Tần