Hôm ấy, cuối cùng Long Nghị không làm phiền gia đình nhà Lý.
Anh lẳng lặng đến, rồi lẳng lặng ra về.
Sau ngày đó, mỗi tháng anh kiên trì đều đặn chuyển tiền.
"Sao mỗi tháng chỉ chuyển hai ngàn thế anh?"
Tần Thiên gắp miếng sườn cuối cùng trong bát vào miệng, đảo lưỡi nhấm vị rồi nhai nuốt, sau đó để xương lại mút tủy.
"Nếu muốn Lý Thiết Trụ sống tốt hơn, vậy sao anh không chuyển hết một lần cho họ?"
Tần Thiên nghĩ anh Long có dự định tiết kiệm tất cả tiền cho hai ông bà, mà thực tế con số hai ngàn này cũng khá ít ỏi.
"Ở nông thôn hai ngàn một tháng là đủ mỗi bữa có thịt ăn rồi."
Long Nghị đưa tay lấy hạt cơm dính trên khóe môi Tần Thiên, cho vào miệng: "Nếu nhiều nữa, không chắc chắn sẽ tốt hơn."
"Ơ?"
"Căn nhà đó..." Long Nghị khựng một chốc, "Hẳn là sửa sang lại bằng tiền trợ cấp của Thiết Trụ."
"Hả?" Tần Thiên ngạc nhiên, ngẫm nghĩ lại thì chợt hiểu ra: "Có phải...!là anh chị em của anh ấy?"
Long Nghị gật đầu.
"Gia đình nông thôn thường có khá đông con, Thiết Trụ có hai người chị và một người anh.
Sau khi Thiết Trụ nhập ngũ, cha mẹ cậu ấy thay phiên ở nhà mấy cô con gái."
"Thật ra làm vậy cũng tốt." Long Nghị xoa đầu Tần Thiên, giải thích: "Có chính ủy quan tâm, chắc chắn hai cụ sẽ đứng tên căn nhà.
Con cái về ở được, nhưng muốn lăm le lợi ích gì cũng sẽ phải chăm nom đối đãi với hai cụ đàng hoàng."
"Rất khó để rạch ròi vấn đề dính đến quan hệ gia đình." Long Nghị nói, "Chuyển hết số tiền ấy, đâu biết chừng lại rơi vào tay ai."
"Như bây giờ, từ trước gia đình họ làm nông kiếm được đồng ra đồng vào, có thêm hai ngàn là sẽ sống thoải mái.
Nếu con cái gặp khó khăn cũng đủ khả năng giúp đỡ, tùy quyết định của họ."
Rốt cuộc Tần Thiên cũng hiểu.
Cậu ngửa đầu, nắm chặt tay người đàn ông: "Anh Long ơi, anh suy tính chu đáo thật."
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này.
"Em không bận tâm là tốt rồi."
Long Nghị vuốt ve mái tóc mềm mượt của Tần Thiên, giọng nói nhuốm vẻ áy náy.
Vì hiện tại, hai người sống cùng nhau.
Mỗi tháng vô cớ chi ra hai ngàn bạc, tuy là khoản tiết kiệm của chính anh, song Long Nghị vẫn lo rằng sẽ khiến đứa nhỏ không vui.
"Em bận tâm gì cơ!?"
Tần Thiên dữ dằn đặt bát xuống cái kịch: "Ồ, hay quá anh Long, thì ra anh nghĩ em là người như vậy!?"
"Em tính toán thế á!?"
Tần Thiên biết có lẽ người đàn ông đã chẳng thể vượt qua hố trũng này sau một khoảng thời gian rất dài, thậm chí cả đời cũng không thể buông bỏ được.
Tần Thiên vụng về kém ăn kém nói, cũng chẳng biết phải khuyên nhủ thế nào.
Cậu chỉ biết thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này sẽ hiếu kính ông bà cùng với anh.
Long Nghị nghĩ Tần Thiên dỗi thật rồi, vội vã đẩy cái bàn ra, kéo người vào lòng nhẹ nhàng hôn.
"Anh nói bậy."
Tần Thiên rên hừ hừ, không thèm để ý người đàn ông, đẩy anh lên giường rồi nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa.
Dọn xong, cậu chợt nhận ra sau lưng không còn tiếng động, ngoái đầu muốn thanh minh với người đàn ông mình chẳng dỗi đâu, lại phát hiện anh ngủ mất rồi.
"Suốt này nhọc lòng lo bao nhiêu chuyện." Tần Thiện nhỏ giọng lầm bầm, "Bảo sao không mệt!"
Dù miệng trách móc thế, Tần Thiên vẫn rón rén chỉnh giường thấp xuống thật chậm, xốc chăn đắp kín người anh.
Cậu sờ sờ tấm thẻ cứng từ phía ngoài túi áo.
Tần Thiên chống cằm ngồi bên giường, ngắm người đàn ông thiếp đi trước mắt mình.
Gương mặt cương nghị giờ phút này tĩnh lặng mà ôn hòa, cái cằm lún phún râu và đôi môi tái nhợt khiến người đàn ông thường ngày không gì không làm được tiều tụy yếu ớt đi thật nhiều, nhưng lại khiến người ta mê muội.
Tần Thiên vươn tay dịch góc chăn, đáy mắt không chỉ chứa vẻ đau lòng, mà nhiều hơn là cảm xúc an tâm và tự hào.
Nhìn đi, đây là người đàn ông cậu đem lòng cảm mến.
Chẳng ai tốt hơn anh đâu.
Lần này Long Nghị dính tai bay vạ gió, Trần Minh Cường áy náy, nói với nhân viên y tế bổ sung thêm cho đủ phòng một người.
Cả phòng bệnh chỉ có một chiếc giường bệnh, kế bên còn dư khoảng không gian rất lớn, có thể kê thêm giường, bổ sung nhà vệ sinh.
Tần Thiên sợ đánh thức người đàn ông nên bưng bát với thau ra ngoài rửa, sau đó ra cổng bệnh viện mua ít trái cây.
Lúc xuống cầu thang cậu còn thầm oán, lần trước cậu bị thương quản lý Phương với anh Lương đến thăm cũng xách theo giỏ trái cây, rửa là ăn được, cái ông Trần Minh Cường này không hiểu sao lại vác nguyên cái giỏ hoa đủ màu tới!
Bộ hoa ăn được hay gì!?
Chưa kể...!đến cậu với anh Long còn chưa tặng hoa cho nhau bao giờ đâu!
Nghĩ tới đây, Tần Thiên nhăn răng, cảm thấy mình đúng là càng lúc càng ngựa đời.
Nhưng khi ánh mắt cậu tình cờ va phải tiệm hoa kế bên sạp trái cây, bước chân vẫn dừng lại.
Thì ra...!hôm nay là lễ tình nhân à?
Tần Thiên nhìn bảng quảng cáo đại hạ giá màu hồng chữ kiểu ngoài tiệm hoa, lẫn thật nhiều cành hồng vừa xinh đẹp vừa đỏ rực, tính ngựa đời trong bụng lại loe ngoe rục rịch muốn trồi lên.
Hình như cậu chưa bao giờ tặng quà