Trần Minh Cường vừa bước vào đồn công an đã vui hơn hớn.
"Ôi cha, chẳng phải đồng chí Tiểu Tần đây sao?" Anh ta cặp mũ cảnh sát vào nách, đút tay vô túi quần đến hỏi cảnh sát Dương Nhược Nam, "Chuyện gì đây?"
"Vẫn chưa vào sổ sách ạ, cơ mà hiển nhiên..." Dương Nhược Nam bĩu môi, ra hiệu sếp nhìn mấy gương mặt đủ sắc màu ngồi kia, "Là ẩu đả đánh nhau."
Tần Thiên đang cúi đầu mà vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy khôi hài của Trần Minh Cường.
Như thể đang nói...!không phải hai hôm trước còn nói đội trưởng đây mắt không ra mắt mũi không ra mũi à, thế nào hôm nay đồng chí cậu lại phạm pháp hả?
"Được rồi, tiến hành ghi chép đi."
Trần Minh Cường giao cho Dương Nhược Nam đưa Trương Khai Kỳ đi khai thông tin điền sổ sách trước.
Ba cái vụ ẩu đả này chỉ là chuyện nhỏ, ghi chép lại rồi hai bên hòa giải là xong.
Chờ Trương Khai Kỳ đi rồi, anh ta mới đến trước mặt Tần Thiên, cố ý dọa dẫm thanh niên.
"Tiểu Tần đấy à, mấy bữa trước anh Long nhà cậu còn bảo tôi xin giấy khen công nhân tiêu biểu trừ gian diệt ác với tiền hưởng đấy." Giọng điệu Trần Minh Cường rất thiếu đánh, "Sao công dân tiêu biểu lại động tay động chân rồi?"
"Đừng để tôi phải trao thưởng cho cậu trong buồng tạm giam chứ." Anh ta gật gù đắc ý, "Vậy ảnh chụp hai chúng ta không được treo trong văn phòng đâu."
Tần Thiên im lặng trừng mắt.
Ai thèm mấy người treo!
Thấy thanh niên im ỉm không lên tiếng, Trần Minh Cường còn ngạc nhiên kêu lên: "Ôi cha, coi cái miệng kìa, tím bầm hết kia!"
"Cậu không biết đấy thôi, hồi xưa bọn tôi đi huấn luyện dã ngoại, biết chia phe tập trận không?" Anh ta bắt đầu hồi tưởng chuyện ngày xưa, "Trung đội trưởng bảo vệ phe yếu vô cùng, chỉ cần có đội viên "bỏ mình", xác định trung đội trưởng sẽ báo thù."
"Ây chà, bây giờ trung đội trưởng còn đang bị thương nằm đó, nếu biết cậu bị đánh..."
Tần Thiên lập tức ngẩng đầu, trừng to mắt: "Không được nói cho ảnh!"
Thấy bộ dạng nhướng mày từ chối cho ý kiến của Trần Minh Cường, Tần Thiên hiểu ngay.
Ông anh này còn ghi thù đây mà!
"Đội trưởng Trần, anh Trần." Tần Thiên chắp tay trước ngực, tỏ vẻ yếu thế thở dài cho Trần Minh Cường xem, "Đội trưởng tha cho em đi, đội trưởng đừng nói cho anh Long biết nhé, vết thương của ảnh còn nứt ấy..."
Dáng vẻ đứa nhỏ thẳng lưng mặt mày xịu xuống cầu xin tha thứ ngoan ngoãn vô cùng, tốc độ lật mặt khủng tới mức Trần Minh Cường vui ra mặt.
Anh ta thầm nhủ trong bụng, trung đội trưởng quả là lợi hại, xuất ngũ rồi mà còn quản thúc sít sao cỡ này.
Mà không biết rằng, trung đội trưởng quyền lực uy dũng trong lòng anh ta mới là người bị nắm trong tay.
Trần Minh Cường nói sướng miệng rồi nên không chọc Tần Thiên nữa: "Ừm, cũng đúng, không thể để trung đội trưởng bận lòng vì chuyện cỏn con này được."
Anh ta vỗ vai Tần Thiên, lại nhìn sang Lương Tam nói một câu đầy sâu xa: "Nghĩ cho kỹ lại nguyên nhân vừa nãy đi, tôi đi giải quyết ít chuyện rồi sẽ tới cậu."
"Quen người triều đình dễ làm việc hẳn." Lương Tam chờ Trần Minh Cường đi xa mới vỗ vai Tần Thiên, chậc lưỡi, "Tiểu Tần, ổn áp."
Lương Tam loạn lạc đầu đường xó chợ mấy năm qua rất hay vào đồn, quá rõ từng đường đi nước bước trong này.
Bình thường khi hai bên đánh nhau bị bế lên đồn, thư ký sẽ hỏi tình hình cụ thể trước tiên, quan trọng nhất là