Hai người chộn rộn với nhau một lát đã đến giờ cơm tối.
Tần Thiên xuống lầu mua hai phần rau xào, vừa ăn cơm vừa tiếp tục bàn bạc chuyện công việc với Long Nghị.
"Em muốn làm không?"
Trước đây không lâu vừa có một màn tra hỏi, lần này đối tượng lại đảo ngược, đến phiên Long Nghị là người hỏi.
Tần Thiên ngậm đũa, không hỏi lại Long Nghị có muốn mình đi hay không, bởi lẽ cậu biết anh Long sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của mình.
Nhưng vấn đề là hiện tại Tần Thiên vẫn chưa nắm chắc được bản thân muốn gì.
"Nghe cũng thú vị đó anh...!Cơ mà..."
Ý tưởng Phương Hoành Tiệm muốn làm cũng đơn giản xuất phát từ chuyển phát nhanh.
Chỉ là chuyển phát nhanh là việc thiết lập một mạng lưới kho vận trên phạm vi rộng, vận chuyển hàng hóa số lượng lớn được ủy thác qua khoảng cách dài hoặc ngắn, tiến hành phân phối và cuối cùng đưa đến tay người nhận.
Mà điều Phương Hoành Tiệm muốn khai thác là một phạm vi nhỏ hơn của dịch vụ giao nhận từ điểm đến điểm, mà đối tượng vận chuyển không phải là các sản phẩm được rao bán online, mà là các mặt hàng cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày.
Phương Hoành Tiệm đưa ra mức lương gấp mười lần hiện tại cho Tần Thiên, bảo cậu không lung lay là nói dối.
Nhưng anh Phương giúp cậu nhiều như thế, cậu cũng không muốn mình ăn không ngồi rồi.
Tần Thiên cảm thấy nếu mình làm, cậu không biết những thứ kỹ thuật máy tính, anh Phương muốn phát triển mấy phần mềm gì đó cậu hoàn toàn chẳng giúp được gì, nhiều lắm cũng chỉ chờ đến khi phần mềm đi vào hoạt động thì làm nhân viên giao hàng, nói thật không khác công việc hiện lại lắm.
Mà nếu vậy, anh Phương phát lương cho mình nhiều thế có hơi phí.
Chưa kể...!thật sự mà nói, Tần Thiên không có lòng tin quá lớn vào ý tưởng của Phương Hoành Tiệm.
Không giống như chuyển phát nhanh phải chờ từ ba đến bốn ngày, Phương Hoành Tiệm mong đợi có thể giao hàng đến tận tay khách trong vòng nửa tiếng hoặc một tiếng trong phạm vi thành phố.
Nhưng bằng vốn kiến thức hữu hạn và khả năng tính toán của mình, cậu cảm giác phải cần một khoảng chi phí nhân công và hậu cần khổng lồ.
"Muốn làm công việc này, trước hết phải có đủ lực lượng shipper đúng không?" Tần Thiên đặt đũa xuống, giơ ngón tay phân tích với Long Nghị, "Tiếp đó còn phải làm sao để người dùng biết đến ứng dụng này của mình, và sử dụng nó."
"Em bỏ quên chìa khóa, em xài ứng dụng này gọi người đưa đến mau chóng, hoàn tất." Tần Thiên nghĩ ngợi, "Cơ mà nếu em quên mang bóp tiền hay là điện thoại gì đó, em không yên tâm giao cho người lạ đâu à!"
"Lỡ nuốt luôn hay làm hư của em thì tính sao!?"
Ban nãy cậu không đề cập những vấn đề này với Phương Hoành Tiệm, cảm giác như mình bắt bẻ vậy.
Nhưng ở trước mặt Long Nghị, Tần Thiên hoàn toàn là chính mình, nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, còn nhìn người đàn ông với vẻ tìm kiếm sự đồng tình: "Anh thấy có hợp lý không?"
"...!Ừm."
Long Nghị yên lặng nhai thịt, ừm một tiếng biểu thị đồng ý.
"Phải ha anh." Tần Thiên thấy thế lại càng nghĩ mình cân đo hết sức hợp lý, "Mà anh Phương định giá cao hơi quá luôn ấy? Chỉ một, hai cây số mà tận mười tệ...!Nếu từ phía bắc xuống phía Nam, em tính xem...!Thế cũng ngốn gần sáu, bảy mươi tệ rồi! Ai lại chịu bỏ ra ngần này tiền? Còn chẳng bằng tự bắt xe về lấy cho rồi á!"
Tần Thiên nhận định bằng tâm thái chung của dân thành thị, càng nghĩ lại càng thấy chắc vụ làm ăn này đổ sông đổ biển mất thôi.
Long Nghị không phủ nhận suy nghĩ của đứa nhỏ, chỉ nói với cậu: "Đây là những điều mà ông chủ Phương Hoành Tiệm phải cân nhắc."
Anh không hiểu nhiều những thứ trên mạng, nhưng cũng biết đó là xu thế hiện tại.
Bởi vì không hiểu, nên Long Nghị không nắm chắc đúng sai như Tần Thiên.
Anh chỉ căn cứ vào mục tiêu làm thỏa mãn nhu cầu xã hội hiện tại để đưa ra ý kiến, trái lại cảm thấy đây là hình thức rất hữu dụng.
"Những người sử dụng phần mềm này chắc hẳn không có thời gian để quay về lấy đồ, hoặc không thể nào tự đi mua được." Long Nghị chậm rãi nói, "Điều họ cần là tốc độ, nếu em đủ khả năng đưa đồ đến cho họ kịp thời, nhiều hay ít tiền không phải vấn đề."
"Phương Hoành Tiệm làm thứ này là muốn kiếm tiền nhờ vào tốc độ."
"Chẳng hạn, nếu anh đang nằm viện mà cần gấp thẻ ngân hàng của em để nộp viện phí." Long Nghị cho Tần Thiên ví dụ dễ hình dung nhất, "Nếu em có công chuyện rất gấp phải làm, vậy lúc bấy giờ dù bao nhiêu tiền, miễn là có người đưa thẻ ngân hàng tới an toàn và nhanh chóng từ bên em đến chỗ anh, vậy em có chấp nhận không?"
"Đương nhiên rồi ạ."
Tần Thiên gật đầu không chút do dự.
Nhưng cậu lại bắt một điểm khác: "Thế làm sao để bảo đảm tính an toàn bây giờ?"
"Đó cũng là chuyện Phương Hoành Tiệm phải tính toán."
Long Nghị chiều chuộng vuốt tóc Tần Thiên: "Em nhìn em xem, bây giờ đã bắt đầu lo chuyện thay ông chủ rồi, còn bảo không muốn làm à?"
"...!"
Hình như...!đúng rồi nhở?
Nhưng Tần Thiên không muốn thừa nhận, cậu lầu bầu: "Anh bảo em lo chuyện bao đồng chứ gì!"
Long Nghị tắc nghẹn: "...!Anh không."
Mổ xẻ phân tích với anh Long một phen, Tần Thiên đã hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Công việc hiện tại của cậu cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày.
Dù Tần Thiên không phải người có chí lớn, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy nhàm chán.
Lúc này đây, Phương Hoành Tiệm thình lình mở trước mắt cậu một cánh cửa mới, cho cậu thấy rằng biết đâu giao hàng còn một cách thức khác hơn, Tần Thiên cảm thấy rất thú vị.
Mà mong muốn của Phương Hoành Tiệm không chỉ dừng lại ở chuyển phát nhanh nội thành, Tần Thiên còn nghe Phương Hoành Tiệm nói, anh ta muốn tạo ra một cộng đồng trực tuyến của thành phố.
Sau này đến cả những chuyện như thu mua ve chai thùng giấy đều có thể thực hiện thông qua ứng dụng.
Nếu thật sự làm được điều đó, vậy những người lao động hằng ngày thang lang khắp hang cùng ngõ hẻm thu ve chai nhặt đồ bỏ đi để mưu sinh bằng vài đồng ít