Ngoại truyện 8: Anh ngã em nâng (6).
Không cách nào lý lẽ với người say xỉn.
Phương Hoành Tiệm chưa bao giờ thể nghiệm câu nói này, nhưng khi anh tận tình khuyên bảo muốn em trai ý thức được rằng đánh nhau không phải phương thức hay để giải quyết vấn đề, ghét người ta cũng không phải muốn làm gì thì làm, lại phát giác thanh niên không nghe lọt tai lấy một chữ, cứ im lặng nhìn mình chằm chặp.
Đôi mắt đen nhánh hằn tơ máu, xem ra mấy ngày rồi không ngon giấc.
Phương Hoành Tiệm không khỏi hơi mềm lòng.
Thời gian qua vì giải quyết tròn trịa vị khách hàng lớn kia nên anh liên tục bận rộn bên ngoài, lại cố tình để Lương Tam ăn một trận dạy dỗ, về nhà cũng cố tình lạnh mặt.
Bản chất em trai là người ương ngạnh bướng bỉnh, chắc chắn lòng không hề ưng thuận.
Anh thở dài, kéo người đến sô pha, ấn vai hắn ngồi xuống.
"Tiểu Hạo, em đã hai mươi mốt rồi."
Phương Hoành Tiệm ngồi xổm trước mặt em trai, nhét nửa ly nước vào tay thanh niên, tận tình khuyên nhủ: "Em đã là người lớn, không thể tự tung tự tác được, có hiểu không?"
Lương Tam vẫn không ừ hử gì.
Hắn cụp mắt, nhận ly nước, lại như vô ý ôm trọn ngón tay Phương Hoành Tiệm vào lòng bàn tay mình.
Phương Hoành Tiệm giãy ra hai lần mà không suy suyển gì, đành cầm cái ly cùng hắn, miệng vẫn không ngơi dạy dỗ: "Anh biết em có lòng lo lắng anh chịu tổn thương, nhưng lần này em thật sự kích động quá mức rồi, chưa kể sếp Từ cũng chưa làm gì anh, mà dù cho người ta có làm gì..."
Đầu ngón tay bỗng nhoi nhói, Phương Hoành Tiệm phát giác em trai đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt khiến anh dựng tóc gáy.
"Dù cho người ta có làm gì?" Anh nghe em trai mình lặp lại câu nọ, sau đó hỏi anh, "Anh cũng không để ý?"
Phương Hoành Tiệm nuốt nước bọt, không hiểu sao cảm giác mình khó thở.
Anh cứng ngắc gật đầu: "Ừm, anh không ngại."
Anh muốn nói cho em trai biết, mình cũng không phải loại nai tơ ngơ ngác.
Suốt từ đó tới nay anh chỉ hẹn gặp ông chủ Từ tại công ty, tức cũng đã phòng bị sẵn.
Dù gì cũng ở nơi công cộng, văn phòng cách âm không tốt, người kia thật sự làm gì quá đáng anh vẫn đủ tự tin khống chế sự việc.
Nhưng Phương Hoành Tiệm không biết rằng, câu nói này vào tai một người thích thầm anh sẽ khiến người ta đau đớn đến ngần nào.
"Anh không ngại? Haha...!không ngại..."
Thanh niên nhìn anh chòng chọc bỗng run run khóe môi, nở nụ cười vừa như trào phúng lại vừa như điên loạn.
Phương Hoành Tiệm cảm thấy chiếc ly thủy tinh lẫn bàn tay mình trong lòng bàn tay Lương Tam càng lúc càng bị siết chặt, đau tới độ khiến anh muốn rút tay ra, nhưng rồi nhận ra câu nói vừa rồi của mình có lớp nghĩa khác.
"Tiểu Hạo, em buông tay ra đã...!Anh không có ý đó..."
Lương Tam lại không muốn cho người trước mắt mình cơ hội mở miệng.
Hắn cầm siết cổ tay người đàn ông, kéo anh lên sô pha, đè anh dưới thân mình.
Lửa giận nghẹn khuất đã vài ngày càng đốt càng phừng phực.
Hắn đã uống cạn ly nước cũng không mảy may dội tắt một phân nào, ngược lại khi nhìn thấy cặp kính lệch và bộ dạng áo quần xốc xếch bên dưới mình, lại càng bốc cháy dữ dội hơn.
"Anh à, anh thật sự không biết..." Ngón tay mang vết chai dày vuốt v e gò má trắng trẻo của người đàn ông.
Lương Tam cúi đầu, kề mũi mình lên chóp mũi anh trai, si mê lên tiếng: "Bản thân quyến rũ bao nhiêu ư?"
"Cái, cái gì?" Gương mặt thình lình áp đến gần làm đầu óc Phương Hoành Tiệm hoạt động hơi chậm chạp, "Tiểu Hạo, em, em đứng dậy đã..."
Anh ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể thanh niên, vẫn chưa ý thức được mình đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào.
Người trước mắt đã không còn là nhóc chó con đợi anh đến nựng nịu từ lâu, mà là loài lang sói có thể nuốt trọn anh vào bụng.
"Đứng dậy? À, lại ép thằng này buông tay?" Lương Tam nhếch môi, tay vẫn cố chấp ghìm giữ cổ tay anh trai, cố định trên đầu anh.
"Phương Hoành Tiệm...!mẹ nó anh