Game over vài lần, Trình Châu Hoàn không chơi nữa mà lên mạng xác nhận đã lấy hàng, lúc đăng nhập vào ánh mắt hơi chuyển, mở mục thông tin đơn hàng ra, quả nhiên nhìn thấy tên của Hà Tân Dương.
"Hà Tân Dương đang giao hàng cho bạn, xin hãy giữ điện thoại để nhận hàng."
Trình Châu Hoàn lặp lại cái tên này vài lần, lẩm bẩm: "Tên thật quê mùa."
Kì nghỉ này Trình Châu Hoàn mua rất nhiều thứ, cũng là do thói quen thích lướt Shoujianbao của anh, lần nào cũng tự xuống lấy hàng.
Hà Tân Dương luôn luôn đứng cạnh chiếc xe ba bánh cười rất tươi, vẫy tay nhìn về phía anh: "Vua hải tặc Luffy tiên sinh, ở bên này."
Nghe được "Vua hải tặc Luffy tiên sinh", cả người Trình Châu Hoàn nổi da gà.
Lúc đăng kí tài khoản Taobao thì Trình Châu Hoàn đang học đại học, nhất thời không nghĩ ra tên thích hợp nên chọn cái tên này, nhiều năm trôi qua cũng lười sửa lại.
Trước kia chưa dùng Shoujianbao thì nhân viên bình thường chỉ cần kiểm tra số điện thoại một chút thôi, sẽ không gọi anh là "Vua hải tặc Luffy tiên sinh", sau này dùng Shoujianbao rồi lại càng không có ai gọi cái tên này nữa.
Kết quả đột nhiên bị gọi như vậy làm Trình Châu Hoàn cứng họng.
"Vua hải tặc Luffy tiên sinh" nghe cũng bình thường nhưng bị người ta dùng giọng điệu nghiêm túc để gọi mình thì lại là chuyện khác.
Trình Châu Hoàn cảm thấy rất mất mặt, uyển chuyển nhắc nhở đừng kêu như vậy nữa, Hà Tân Dương vâng vâng dạ dạ lần sau vẫn tiếp tục gọi.
Trình Châu Hoàn cạn lời, cảm thấy tiếp tục sửa lời cũng không hay lắm, thấy trên xe ba bánh có treo một cái khóa to rất buồn cười, tùy tiện hỏi: "Sao lại khóa chặt như vậy?"
Sắc mặt Hà Tân Dương hơi tối đi, rất nhanh đã khôi phục bình thường, giải thích là do trước kia giao hàng không chú ý phía sau nên bị mất đồ, vì thế bây giờ mới khóa chặt như vậy, ngay cả dừng xe cũng khóa lại rồi mới đi giao hàng.
Trình Châu Hoàn đăm chiêu nhìn cái khóa kia, đột nhiên hỏi: "Cậu từng làm mất hàng rồi à?"
Hà Tân Dương sờ gáy, hiển nhiên là rất ngại ngùng: "Có làm mất một lần, là một phần tư liệu.
Nhưng mà anh yên tâm, có khóa này rồi sau này hàng của anh tuyệt đối sẽ không bị mất."
Áy náy sớm biến mất trong lòng Trình Châu Hoàn bỗng nhiên bị gợi lại, ánh mắt nhìn Hà Tân Dương cũng trở nên sâu hơn.
Trình Châu Hoàn bình thường vốn đã đẹp, bây giờ đôi mắt nghiêm túc nhìn cực kì thâm tình.
Hà Tân Dương có vẻ chưa bị ai nhìn như vậy bao giờ, mở to mắt lại gần hỏi: "Luffy tiên sinh, anh làm sao vậy?"
Trình Châu Hoàn chớp mắt âm thầm thở dài, cầm lấy bút của Hà Tân Dương viết lên cái hộp ba chữ thật to, kéo người đến trước mặt: "Đến đây, đọc theo tôi, Trình-Châu-Hoàn.
Đừng gọi là Luffy tiên sinh nữa."
Hà Tân Dương dùng cả tiếng phổ thông lẫn tiếng địa phương đọc lại một lần, ngẩng đầu cười nói: "Đã nhớ rồi."
"Cậu thì sao?" Trình Châu Hoàn lấy điện thoại ra, biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: "Cậu tên là gì? Để tôi lưu số điện thoại lại, sau này có gì cần gửi sẽ tìm cậu."
"Được, tôi tính rẻ cho anh." Giọng nói của Hà Tân Dương trong trẻo, giống như học sinh lên bục giảng tự giới thiệu: "Tôi tên là Hà Tân Dương*, Hà trong có thể làm gì, Tân trong cần cù siêng năng, Dương trong biển cả."
* Hà Tân Dương: 何辛洋
Trình Châu Hoàn lưu số điện thoại xong định hỏi thêm vài câu thì di động của Hà Tân Dương vang lên.
Chuông điện thoại là tiếng máy bay không biết từ thời nào, âm lượng to như mấy cái điện thoại đời cũ thật cũ.
Hà Tân Dương lấy điện thoại trong túi ra nghe máy, dùng tiếng địa phương nói lập tức tới ngay.
Trình Châu Hoàn giật mình, di động kia là loại bàn phím kiểu dáng cũ, màu đen chỉ to bằng một bàn tay, góc cạnh bị mài mòn trơn bóng, vừa nhìn đã biết dùng rất lâu rồi.
Hiện giờ người trẻ tuổi làm gì có ai dùng loại di động này nữa?
Cho dù sợ iphone giá đắt thì cũng có thể mua vài loại điện thoại giá rẻ trong nước mà?
Mấy ngày trước Trình Châu Hoàn đi đổ rác còn nghe thấy đứa nhỏ tám tuổi nhà hàng xóm khóc lóc muốn bố mẹ phải mua cho điện thoại thông minh, nếu không sẽ bị các bạn trong lớp chê cười.
Trẻ con tám tuổi còn nghĩ như vậy, sao Hà Tân Dương vẫn dùng loại máy cũ này, còn dùng rất thoải mái nữa?
Hà Tân Dương cúp điện thoại cảm thấy vẻ mặt của Trình Châu Hoàn rất kì quái, sau đó lấy trong túi ra một cái kiểu dáng giống cái vừa rồi nhưng khác màu, không chút e ngại nào nói: "Mua một tặng một, rất phù hợp với công việc này của tôi.
Một cái không đủ dùng, hai cái lại vừa xinh."
Giọng của Hà Tân Dương khi nói tiếng phổ thông với khi nói tiếng địa phương không giống nhau.
Giọng điệu nghe điện thoại vừa rồi có vẻ tùy tiện thân thiết, mang theo một chút dân dã ngốc nghếch của thanh niên Sơn Thành; cùng Trình Châu Hoàn nói tiếng phổ thông thì cả người giống như học sinh chăm ngoan, âm điệu cũng thấp hơn vài phần.
Trình Châu Hoàn biết cậu bận đi giao hàng nên cũng không nhiều lời nữa, gật đầu nói: "Không tồi, rơi không dễ hỏng."
Hà Tân Dương cười hì leo lên xe ba bánh, dùng sức đạp bàn đạp dưới chân, giơ tay vẫy vẫy rồi hòa vào dòng người: "Tôi đi trước đây, có hàng cần gửi cứ gọi điện cho tôi nhé."
Xe ba bánh thật sự rất cũ kĩ, vừa đi vừa kêu leng keng, giống như giây tiếp theo sẽ hỏng.
Trình Châu Hoàn không biết tâm tình của mình hiện giờ là gì, nhìn đến khi xe quẹo vào ngã rẽ không thấy nữa mới xoay người lên lầu.
Sau khi vào nhà Trình Châu Hoàn đi từ phòng khách lên thư phòng, rồi lại từ thư phòng vào phòng ngủ, trong lòng vừa kích động vừa tò mò, tim ngưa ngứa như bị ai cào nhẹ.
Muốn biết Hà Tân Dương năm nay bao nhiêu tuổi, nếu chưa đến hai mươi tuổi thì vì sao không đi học, là do thành tích quá kém hay nhà quá nghèo không có tiền đi học.
Muốn biết vì sao Hà Tân Dương lại chọn làm nhân viên giao hàng, do làm việc ở quán bar bị người ta bắt nạt sao?
Làm nhân viên phục vụ ở quán bar kia hẳn là kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, nếu không phải bị bắt nạt thì sẽ không quay lại nghề giao hàng vừa khổ vừa mệt này nữa.
Trình Châu Hoàn không tưởng tượng được Hà Tân Dương bị bắt nạt sẽ như thế nào, quyết định tối nay đi bar hỏi nhân viên pha chế mà anh quen biết một chút.
Hơn mười giờ đêm quán bar càng dần càng náo nhiệt.
Trình Châu Hoàn ngồi trong quán gọi một ly rượu, tùy ý nói chuyện phiếm với nhân viên pha chế, làm bộ như vô tình hỏi đến Hà Tân Dương, đối phương nghi hoặc nói: "Dương Dương? Cậu ấy hiện vẫn đi làm mà.
Vừa mới đến làm thử một tháng nhưng biểu hiện rất tốt nên ông chủ nói tháng sau cho cậu ấy làm nhân viên chính thức."
Trình Châu Hoàn hơi nhíu mi, theo bản năng nhìn xung quanh: "Sao không thấy cậu ấy đâu?"
"Hôm nay cậu ấy nghỉ làm." Nhân viên pha chế cười nói: "Cậu cũng biết nhân viên chỗ chúng tôi luân phiên thay ca làm mà, một tuần nghỉ một ngày, hôm nay đến lượt cậu ấy."
Trình Châu Hoàn nhấp một ngụm rượu, không biết trong lòng là tư vị gì.
Có lẽ Hà Tân Dương làm hai công việc, ban ngày giao hàng, ban đêm đến quán bar làm phục vụ.
Quán bar chín giờ tối bắt đầu hoạt động, bốn giờ sáng mới đóng cửa.
Điều này có nghĩa là tám rưỡi Hà Tân Dương đã phải đến đây rồi.
Mà làm shipper thì bình thường mười một giờ trưa bắt đầu, giao hàng đến tận tối muộn cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Trình Châu Hoàn nghĩ, vậy Hà Tân Dương ngủ vào lúc nào?
Hôm nay quán bar ít người nên thợ pha chế rượu rảnh rỗi hàn huyên cùng Trình Châu Hoàn vài câu.
"Dương Dương đứa nhỏ này thật không dễ dàng, ban ngày giao hàng thỉnh thoảng tới muộn liền chủ động ở lại dọn vệ sinh."
"Giao hàng?"
"Đúng vậy, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Lần trước tôi hỏi làm nhiều việc như vậy thân thể có chịu nổi không thì cậu ấy nói không chịu được cũng phải tiếp tục làm."
"Cậu ấy...!rất thiếu tiền sao?"
"Cái này tôi không hỏi nhưng mà hẳn là vậy rồi, nếu không ai lại tự bạc đãi bản thân vậy chứ? Mà này, cậu để tâm tới Dương Dương như vậy làm gì? Thích người ta rồi sao?"
Trình Châu Hoàn