Thẳng nam và gay tựa như hai bờ của một dòng sông chảy xiết.
Mọi người khát khao muốn ngắm cảnh đẹp của bờ bên kia, muốn thử thăm dò xem rốt cuộc bên kia trông như thế nào.
Có người thì vừa chạm nước đã run rẩy không chịu được bọt sóng kịch liệt, chật vật quay trở lại bờ.
Có người sẽ miễn cưỡng bơi tới giữa sông, lại bị xoáy nước sâu không thấy đáy cuốn đi, chôn mình dưới lòng sông.
Có người kiệt sức không thể giãy giụa, chỉ có thể để nước cuốn đi, vừa không sang được bờ bên kia lại vừa không thể quay về bờ cũ.
Chỉ có một phần rất nhỏ may mắn sang được bờ bên kia, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ phải buông bỏ cuộc sống quen thuộc của mình.
Trình Châu Hoàn không biết Hà Tân Dương có nguyện ý thay đổi vì anh hay không, có thể thay đổi thành công hay không, thậm chí còn không biết Dương Dương có muốn ngắm phong cảnh của bờ bên kia hay không.
Khi tất cả đều chưa biết, chuyện duy nhất Trình Châu Hoàn có thể làm chính là đợi.
Cũng may loại chờ đợi này không phải là dày vò, tuy rằng làm trái tim ngứa ngáy nhưng cũng mang lại thích thú khi hòa tan băng tuyết.
Hà Tân Dương đi học một ngày dài, mất ngủ và mệt mỏi không còn sức lực của ban đêm cũng ập tới, đầu óc ong ong như lò luyện đan, ngón tay hơi run lên, ánh mắt cũng mơ màng.
Học bổ túc không giống học chính quy trên trường, không cần ngày nào cũng đi học, không cần tự giới thiệu tên tuổi, thầy cô chỉ hỏi qua loa tên họ là gì rồi bắt đầu lật giáo án giảng bài.
Đã rất lâu rồi chưa đi học, lúc bắt đầu Hà Tân Dương còn cảm thấy không theo kịp, nếu chép bài sẽ không nghe được lời thầy cô giảng, nếu không chép thì sợ về nhà sẽ quên mất.
Giờ nghỉ trưa cậu mượn vở của vài bạn học chép bài, không được nghỉ ngơi phút nào.
Buổi chiều đầu óc vẫn mơ hồ, cố gắng lắm mới không để mình gục xuống bàn.
Chuông tan học vang lên, Hà Tân Dương căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ mới thoáng buông lỏng.
Bạn học trong lớp nhanh chóng rời đi, Hà Tân Dương ngồi trong lớp nghỉ ngơi một lúc, mãi đến khi nhân viên vệ sinh mang chổi lau và nước vào mới đeo balo đi về.
Đứng ngoài cửa lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sân thể dục của Nam Khai.
Hà Tân Dương ngáp một cái, hai tay xoa mặt nhanh chóng đi đến cổng trường.
Nhóm cảnh sát đánh bóng rổ đã rời đi hơn nửa, Trình Châu Hoàn vào sân thay, cùng với Nghiêm Khiếu, Chiêu Phàm và ba vị cảnh sát còn lại đánh 3V3.
Hà Tân Dương đi đến sân thể dục vừa lúc nhìn thấy Trình Châu Hoàn tung một cú ném ba điểm vào rổ.
Không nói đến tư thế nhảy đẹp thế nào, biểu tình trên mặt hơi hung dữ, nhưng từ góc độ của Hà Tân Dương nhìn lại, cả cơ thể anh như được tịch dương chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng vàng, cơ thể rắn rỏi thẳng tắp, có một cảm giác thành thục tràn ngập sức sống.
Hà Tân Dương đứng yên tại chỗ nhìn theo bước chân của Trình Châu Hoàn, trái tim lặng lẽ đập tăng gia tốc.
Giây phút ấy cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều bị tiêu tan.
Trình Châu Hoàn lại vươn tay, bóng nện vào thành rổ, xoay hai vòng rồi lệch ra ngoài rơi xuống đất.
Chiêu Phàm hô to một tiếng, Trình Châu Hoàn xoay người chỉ thấy Dương Dương đang đứng cách đó không xa, lập tức giơ tay phải vẫy vẫy: "Dương Dương!"
Hai tay Hà Tân Dương cầm dây đeo cặp, nhìn anh Trình của cậu đi tới dưới ánh nắng chiều tà, đầu quả tim dâng lên cảm giác ngưa ngứa tê dại.
Buổi tối Chiêu Phàm có nhiệm vụ, một thân mồ hôi chui vào xe của Nghiêm Khiếu, ba cảnh sát còn lại ai về nhà nấy, vài phút sau sân thể dục đã chỉ còn lại Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương.
Trình Châu Hoàn mặc áo thể thao không có ống tay, trước ngực và sau lưng đều ướt đẫm, cánh tay, cổ tay cũng đầy mồ hôi, trên vai còn vắt khăn mặt, Một tay anh cầm bóng rổ lên, xoay người như muốn khoe khoang kĩ xảo, ôn hòa nói: "Hôm nay đi học thế nào? Có mệt không?"
Hà Tân Dương lại đi tới đoạt bóng rổ, đứng ở ngoài vạch ba điểm tung bóng lên.
Bóng rổ bay theo một đường cong xinh đẹp, rơi vào chính giữa rổ.
Lúc xoay người, Hà Tân Dương đắc ý cong môi.
Trình Châu Hoàn hơi ngẩn ra, rõ ràng nhìn thấy một tia khoe khoang không thèm che giấu dưới đáy mắt Hà Tân Dương.
Những đứa trẻ tuổi này giống như khổng tước kiêu ngạo, không ai không thích thể hiện trước mặt người mình thầm mến cả.
Trình Châu Hoàn nhặt bóng rổ lên vỗ vỗ, nhìn thấy Hà Tân Dương xốc lại hai quai cặp lên, cười nói: "Để tôi cầm cho."
Trên đường về nhà, Hà Tân Dương dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, bộ dáng đúng là mệt đến không chịu nổi.
Trình Châu Hoàn rất đau lòng, về đến nhà dừng xe một lúc mới đánh thức cậu.
Một tuần bảy ngày nhưng Hà Tân Dương không có ngày nào để nghỉ ngơi.
Từ thứ hai đến thứ sáu đi làm, đi gửi tài liệu, đứng trước quầy tiếp tân tươi cười chào đón khách tới, buổi tối còn phải ôn bài, thứ bảy và chủ nhật phải đến trung tâm học bổ túc.
Học bổ túc nặng hơn học trên trường bình thường ở chỗ, trước mắt sắp phải thi đại học, thầy cô giáo chỉ hận không thể giúp thành tích của học sinh mỗi ngày tăng 50 điểm, dạy rất nhiều thứ, tốc độ cũng nhanh, lúc đầu rất khó thích ứng.
Lần nào học bổ túc về nhà Hà Tân Dương cũng lăn ra ngủ, đến mười một giờ đêm mới bị đói tỉnh, ăn đồ ăn khuya anh Trình đã chuẩn bị sẵn, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi lại chui vào ổ chăn.
Tối thứ bảy chủ nhật nếu không có gì thay đổi thì Hà Tân Dương có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trình Châu Hoàn lấy thuốc bổ mẹ Trình mua hồi Tết âm lịch ra, xem xét hạn sử dụng.
Mỗi ngày sẽ cho Hà Tân Dương uống hai bình, không nói ở đâu ra, chỉ nói là sẽ nâng cao tinh thần, giúp cơ thể tỉnh táo, là loại Bò Húc cô đặc, uống vào có thể nâng cao hiệu suất học tập.
Hà Tân Dương uống một hơi cạn sạch, vỗ hai má để tỉnh táo lại, tiếp tục lấy giấy nháp tính toán.
Sau khi học bổ túc được một tháng, thầy cô ở trung tâm tổ chức thi thử.
Thành tích của Hà Tân Dương rất không tốt, bởi vì đề thi cực khó, thậm chí điểm còn thấp hơn thi thử hồi tháng năm.
Hà Tân Dương có chút chán nản, nghe vài bạn học ngồi bên cạnh nói chuyện mới biết, bọn họ hoặc là chỉ tập trung đi học bổ túc không cần đi làm, hoặc là vốn đã là học sinh cấp ba đi học trên trường, nhân dịp cuối tuần mới tới đây học bổ túc.
Chỉ có cậu và một bạn nữ hai mươi tuổi là phải vừa đi học vừa đi làm.
Cùng một bối cảnh, bỏ ra và nhận lại có tỉ lệ thuận với nhau, cậu đầu tư thời gian và công sức không bằng người ta, điểm kém hơn cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Trình Châu Hoàn nhìn ra băn khoăn của Hà Tân Dương, uyển chuyển đề nghị giảm bớt lượng công việc hàng ngày đi, hoặc là chỉ làm tạp vụ, hoặc là chỉ đứng trước bàn tiếp tân, hoặc là chỉ đi làm buổi sáng cũng được.
Anh vẫn chưa nói ra lời trong lòng: Tốt nhất là nghỉ làm hẳn, tôi phụ trách kiếm tiền, em yên tâm ôn tập là được.
Nhưng Dương Dương cố chấp lắc đầu.
Trước khi qua đời ba đã từng dạy cậu rất nhiều đạo lý của thế hệ cũ, ví dụ như có làm thì mới có ăn, ví dụ như nhất định không thể ngồi yên mà hưởng.
Hà Tân Dương từng nghiêm túc tự hỏi, xác định là mình cần 5000 tệ mỗi tháng từ sở luật sư, nếu làm ít việc đi nhất định không được nhận 5000 tệ.
Cậu không muốn ỷ vào sự giúp đỡ của anh Trình mà làm một tên dùng mánh khóe dựa dẫm vào người khác.
Trình Châu Hoàn tôn trọng Hà Tân Dương, không hề đề cập đến việc giảm bớt công việc nữa.
Suy đi tính lại cũng chỉ có thể làm việc nhà, cướp việc rửa bát, đoạt việc chăm sóc Hắc Ca.
Có điều Hắc Ca không cảm kích, luôn cắn dây xích muốn đi tìm Hà Tân Dương.
Chớp mắt đã vào thu, tiết trời nóng nực mùa hè không còn, lá vàng còn chưa kịp rơi thì không khí lạnh phía nam đã thổi tới mang theo sương lạnh của mùa đông.
Trình Châu Hoàn phải đến Quảng Tây phụ trách một án kiện lớn.
Hà Tân Dương không có bằng lái xe, ngày nào cũng dậy rất sớm, chen chúc trên tàu điện công cộng chật kín người vẫn không quên đeo tai nghe học từ mới, luyện kĩ năng nghe, thỉnh thoảng còn nói theo một hai câu, bị người xung quanh nhìn với ánh mắt kì lạ mới vội vã ngậm miệng, qua trạm sau mới dám thì thầm nhẩm theo.
Mọi người ở trong sở ai cũng biết năm sau Hà Tân Dương phải thi đại học, khen cậu rất có chí tiến thủ.
Chị Lưu bình thường lãnh đạm chỉ tập trung vào giải quyết việc công, việc tư thỉnh thoảng hỏi thăm một hai câu hiện giờ lại nhân lúc Trình Châu Hoàn không ở cho Hà Tân Dương bát canh gà canh cá, đến nỗi thẳng thắn như Viên Đông cũng kêu lên phải cáo trạng.
Chương trình học của lớp bổ túc rất khoa học, chỉ có giai đoạn đầu là khó tiếp nhận nhất, Hà Tân Dương quen rồi không cảm thấy bận tối mắt